Sau đó tôi lại nghe tin Chấn Huy bán lại công ty, một mình rời thành phố, có lẽ anh ta muốn bắt đầu
cuộc sống mới.... Mấy ngày nay tâm trạng của tôi có hơi suy sụp, nháy mắt đã qua nửa năm, tôi như đã sống qua cả một đời người... Trời sinh mệnh cách khắc cả nhà, thế nên e rằng tôi chỉ có thể sống cô độc nốt quãng đời còn lại giống chú Lê thôi.
Nhưng trong cái mùa đầy hương vị yêu đương này, tôi lại chỉ2có thể dắt chó đi dạo với tên đầu gỗ Đinh Nhất... Chắc là đời trước tôi đã làm không ít chuyện ác, nên đời này mới gặp phải báo ứng như vậy.
Đang sống những ngày buồn tẻ này, thì tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Kiện. Vừa nhìn thấy số của Bạch Kiến thì tôi đã nhức đầu, chưa nhận điện mà tôi đã biết biết rằng sắp có chuyện chẳng tốt lành gì. Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nhấc máy: “Trưởng phòng sạch, sao5hôm nay rảnh rỗi điện thoại cho tôi vậy?”
Bạch Kiện cười ha hả nói: “Tối nay có việc gì không? Anh mời cậu ăn cơm nhé.” Tôi thầm nghĩ, không có việc mà chu đáo như vậy, ắt có tật... Vì vậy cố ý nói: “Sao thế được, công việc của anh bận rộn như vậy, hay là chờ khi nào anh rảnh rỗi rồi nói.”
Bạch Kiện nghe xong lập tức nói rằng: “Đừng, đừng, đừng! Hôm nay anh vừa hay có thời gian! Lần trước cậu giúp anh phá vụ án6giết người bằng súng, anh còn chưa cảm ơn cậu thật tốt mà.”
Tôi nghe vậy thì giả bộ khách sáo nói: “Lần trước là tụi tôi tự nguyện làm vậy, với cả cũng muốn tra ra chân tướng của sự việc quái dị khác, cho nên không tính là ai giúp ai cả...”
Lúc này Bạch Kiện đã nghe ra được là tôi cố ý hiểu sai lời anh ta, nên tức giận nói: “Không sao, bạn thân mời nhau ăn cơm thôi, làm gì mà khó khăn thế? Chẳng lẽ cần phải5có lý do mới được ư?”
Tôi cười nói: “Tôi sợ há miệng mắc quai...”
“Không thể có chuyện đó giữa hai anh em chúng ta được, có biết không?” Bạch Kiện khẳng khái nói.
Cuối cùng anh ta năn nỉ mãi, tôi cũng đồng ý buổi tối cùng anh ta ra ngoài ăn cơm. Cuối cùng, anh ta còn bảo nhớ rủ thêm cả Đinh Nhất và chú Lê cho đông vui.
Gọi thêm Đinh Nhất là bình thường, nhưng anh ta lại bảo thêm cả chú Lê nên làm tôi thấy có hơi kì3quái, xem ra lão này có chuyện gì đó rồi. Có thể là chuyện gì được nhỉ, sao lại phải che che giấu giấu như thế? Nếu án mạng bình thường thì chắc chắn anh ta đã nói trong điện thoại rồi.
Thế là tối đó, tôi mang theo nghi vấn này, cùng với chú Lê và Đinh Nhất đi đến nơi thường hay tụ tập. Vừa đến nơi, tôi đã thấy Bạch Kiện chờ ở đó từ sớm, lão này ân cần như vậy, chỉ sợ là tôi đã đoán đúng rồi.
Bạch Kiện ra đón lúc chúng tôi đến, anh ta chủ động bắt tay chú Lê nói: “Mời ngồi, mời ngồi... Cuối cùng chú Lê cũng hết bận rộn rồi!” Chú Lê mỉm cười nói: “Ừ, gần đây cũng không quá bận rộn, chúng ta cùng thả lỏng một chút thôi...”
Tôi nghe chú Lê nói lời khách sáo thì giải thích với Bạch Kiện: “Ý của Lê đại sự chính là gần đây tụi tôi rảnh rỗi đến dài người ra rồi.”
Chú Lê lườm tôi, sau đó vẫy tay gọi phục vụ: “Mang cho tôi chai rượu đế.” Bạch Kiện vừa nghe lập tức nói với cô phục vụ: “Cho chúng tôi một cái ly rượu đế thôi.”
Chú Lê tò mò nhìn Bạch Kiện, phát hiện thằng nhóc này lôi từ phía sau ra một bình mao đài. Chú Lê là người nhìn thấy rượu ngon thì không dời nổi bước chân, vừa thấy Bạch Kiện lấy rượu mao đài ra thì mắt sáng quắc lên.
Thấy vậy, tôi càng chắc chắn thêm hôm nay Bạch Kiện có việc gì đó cần tìm chú Lê nói chuyện. Vì vậy tôi tiện tay cầm cánh gà nướng trên bàn lên cắn một miếng nói: “Chú Lê à, coi chừng há miệng mắc quai nhé...”
Vì vậy chú Lê lập tức làm bộ nói: “Mấy ngày nay chú bị cao huyết áp, hay là uống trà đi...” Bạch Kiện có hơi xấu hổ, vì vậy tôi bị anh ta đá một cái dưới gầm bàn, sau đó lườm nguýt. Thấy vậy, tôi buồn cười lắc đầu nói: “Bạch Kiện, anh có phải có chuyện gì cần tụi tôi giúp phải không? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, quan hệ của chúng ta cần gì phải quanh co như vậy?”
Bạch Kiện ngượng ngùng cười nói: “Đúng là cháu đang có một vụ án rất kỳ lạ, bạn bè mà cháu quen cũng không biết về những chuyện kì quái như vậy, hơn nữa cháu là cảnh sát, cũng không thể đi nhờ người khác giúp mình xem xét những sự việc kì quái được!”
Tôi nghe vậy thì cũng không làm khó anh ta nữa, bảo anh ta nói thẳng ra, nếu có thể giúp thì chúng tôi sẽ làm, Bạch Kiện lấy một tập hồ sơ trong balo ra đưa cho chúng tôi xem.
Tôi nhận lấy, mở ra xem thì thấy là hồ sơ của một vụ án, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kì quái là tư thế của người chết, sao người này lại... mổ bụng tự sát. Người chết tên Đường Lượng, là một doanh nhân rất nổi tiếng, một tuần trước nạn nhân được phát hiện chết trong biệt thự tư nhân ở ngoại ô, hơn nữa cách thức tử vong rất kì quái.
Người phát hiện thi thể của Đường Lượng là bảo mẫu Lưu, vì Đường Lượng không thường xuyên đến biệt thự này, mà dù có tới thì cũng thường là cuối tuần, thế nên chị Lưu sẽ qua đây quét dọn hằng tuần vào buổi sáng. Tuần trước, như thường lệ, chị ấy vào biệt thự để dọn dẹp, vừa vào đến cửa lại ngửi thấy mùi máu nồng nặc, chị ấy đã từng ngửi thấy mùi này khi còn ở nhà trong lúc xem hàng xóm giết heo, quả thực rất khó ngửi.
Từ khi vào thành phố làm bảo mẫu, chị ta đã không ngửi thấy mùi thế này nữa rồi, mặc dù bình thường đi qua hàng bán thịt ở chợ cũng không ngửi thấy mùi máu nồng nặc như thế. Vì vậy, mặc dù đã ngửi thấy nó nhưng chị vẫn đi vào trong, sau khi vào, chị ấy nhìn thấy trong phòng khách có người đưa lưng về phía mình, quỳ bò trên mặt đất. Vì lúc đó rèm cửa phòng khách chưa được kéo lên nên phòng có hơi tối, chị Lưu cũng chỉ có thể biết là có người ở đó, nhưng không nhận ra đó là ai. Vì vậy chị cuống quýt nhấn công tắc kéo rèm cửa sổ lên, khi rèm cửa được chậm rãi kéo lên, chị Lưu thét lên sợ hãi...
Chị ấy thấy Đường Lượng đang quỳ giữa phòng khách, trên bụng cắm một con dao, đầu hắn rơi trên mặt đất cách cơ thể khoảng một mét, máu từ cổ chảy ra đã nhuộm đỏ cả nửa phòng khách. Đến lúc này, chị Lưu mới phát hiện mình đang đứng giữa vũng máu.
Vì Đường Lượng là một doanh nhân, cho nên ngay sau khi cảnh sát nhận được báo án đã lập tức xin chỉ thị của lãnh đạo cục, sau đó cấp trên đã phê chuẩn giáo án này cho bọn Bạch Kiện.