Người Tìm Xác

Chương 92: Vòi chích đuôi ong vàng*




* Răng nanh mồm rắn lục, vòi chích đuôi ong vàng, hai thứ đều không độc, độc nhất phụ nhân tâm.

Lâm Dung Trân có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có ngày Trương Tuyết Phong ly hôn với mình. Mấy năm qua họ vẫn chưa có con, không phải bà không muốn có, mà là Trương Tuyết Phong không có hứng thú với chuyện vợ chồng. Lúc mới kết hôn còn miễn cưỡng ứng phó vài lần, về sau bà lại thường chăn đơn gối chiếc!

Nhưng bà không quan tâm, vì ít ra đó vẫn là chồng mình! Nhưng bây giờ… nếu ly hôn với Trương Tuyết Phong, bà còn gì nữa đây!

Phải! Bà có thể chia đôi tài sản với Trương Tuyết Phong! Nhưng bà được gì? Bà không cần tiền, thứ bà cần là người chồng toàn tâm toàn ý với mình… Trước kia còn trẻ, chưa suy nghĩ chín chắn, cảm thấy dùng tiền giữ ông ấy ở bên mình là được. Nhưng bây giờ bà biết mình sai rồi, thời gian cũng không thể quay lại, nếu bây giờ ly hôn, bà sẽ từ một phu nhân cao quý, trở thành một người phụ nữ bị vứt bỏ khi hết giá trị lợi dụng! Đây không phải điều bà muốn, cũng không gánh nổi điều tiếng này! Vì thế bà không đồng ý ly hôn.

Nhưng Trương Tuyết Phong đã đoán trước được phản ứng của Lâm Dung Trân, ông đã nghĩ được cách đối phó.

Ông ấy ngả bài với Lâm Dung Trân: “Ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn, trước khi quá trễ thì em hãy đồng ý ký tên. Tôi có thể đưa thêm tài sản và tiền bồi thường, còn nếu em thật sự muốn ra tòa, vậy thì xin lỗi, lúc đó em đừng hối hận.”

Nhưng không ngờ lúc Trương Tuyết Phong chuẩn bị mở cuộc chiến ly hôn với Lâm Dung Trân, thì đột nhiên lại bị bắt cóc!

Xế chiều hôm đó, Trương Tuyết Phong lái xe từ phòng tập về công ty như mọi hôm. Không ngờ giữa đường lại bị một chiếc xe tải màu xám bạc chặn lại, có mấy người đeo mặt nạ bước xuống, trói gô ông lại rồi kéo lên xe.

Không phải ông chưa bao giờ nghe đến chuyện bắt cóc, nhưng lại không ngờ mình cũng có ngày dính phải…

Hai mắt bị bịt kín, Trương Tuyết Phong không biết những người này đưa mình đi đâu. Nhưng nghe giọng nói, có thể nhận ra họ là người đại lục. Những kẻ này làm việc lưu loát có trình tự, kế hoạch chu đáo, xem ra đây không phải lần đầu tiên thực hiện phi vụ…

Xe đi khoảng hơn một tiếng, cảm giác được xe dừng lại, sau đó ông bị hai người kéo ra, lôi vào một căn phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, không nghe được bất kỳ tiếng động nào, nhưng thỉnh thoảng sẽ có tiếng chó sủa, chắc ở là nhà ở ngoại thành nuôi chó.

“Các người có thể gọi cho vợ tôi là Lâm Dung Trân, cô ấy sẽ trả tiền chuộc!” Trương Tuyết Phong bình tĩnh nói.

Một tên trong đám lạnh lùng nói: “Thành thật một chút, đừng có giở trò, nếu không đừng trách bọn này không khách sáo! Đương nhiên chúng tôi sẽ gọi vợ ông, nhưng trước đó phải mượn ông ít đồ…”

Gã vừa dứt lời, Trương Tuyết Phong đã cảm thấy đau đớn vô cùng, ngón út tay trái đã bị chặt mất một đoạn!

“A… a… a…” Trương Tuyết Phong đau đớn kêu lên.

“Câm mồm, có tí vết thương đấy cũng không chết được đâu. Còn kêu nữa, tao cắt thêm một ngón.” Giọng nói hung dữ vang lên.

Trương Tuyết Phong cắn môi không dám kêu nữa.

Lúc này, ông cảm nhận được có người đang băng bó vết thương cho mình, động tác rất chuyên nghiệp, chắc là thường làm. Người này vừa nói, Trương Tuyết Phong nhận ra đây là người địa phương: “Ông yên tâm, chỉ cần vợ ông đưa tiền chuộc, chúng tôi sẽ thả người. Chúng tôi là người giữ chữ tín, chỉ cần người nhà ông không giở trò, ông sẽ không sao cả.”

Trương Tuyết Phong lập tức nói mình sẽ không giở trò, chắc chắn sẽ trả tiền. Sau đó có người lấy máy quay phim, Trương Tuyết Phong liên tục cầu cứu Lâm Dung Trân trong video, bảo bà ấy mau trả tiền.

Thời gian chờ đợi như kéo dài mãi… may mà Lâm Dung Trân cũng nhanh chóng phản hồi sẽ trả tiền.

Trương Tuyết Phong thở phào, xem ra người phụ nữ này vẫn yêu mình. Trước đó ông cho rằng vì mình đòi ly hôn, nên Lâm Dung Trân sẽ thấy chết mà không cứu!

Sáng hôm sau, Lâm Dung Trân gửi tiền chuộc vào một tài khoản bí mật ở Đài Loan theo yêu cầu của bọn bắt cóc. Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, Trương Tuyết Phong nghĩ rằng không đến hai ngày nữa mình có thể về nhà.

Không ngờ chiều hôm đó, chuyện lại đột nhiên chuyển hướng, bọn bắt cóc tháo vải che mắt Trương Tuyết Phong ra. Chuyện này là điềm báo không tốt với con tin, thường là khi bọn bắt cóc có định giết người…

Trương Tuyết Phong sợ hãi, thậm chí ông còn lấy tay che mắt mình lại, không muốn nhìn thấy mặt bọn chúng.

“Bỏ tay xuống, chúng ta nói chuyện một chút…” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Trương Tuyết Phong run rẩy thả tay xuống, trước mặt ông là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, nhìn cũng không giống kẻ ác.

Nhưng thời buổi này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Người đàn ông có ngoại hình bình thường này chính là chủ mưu, Tuần Chấn Bang.

“Nói chuyện gì? Không phải vợ tôi đã chuyển tiền cho các người rồi à? Vì sao còn không thả tôi?” Trương Tuyết Phong kích động nói.

Tuần Chấn Bang nhún nhún vai, rồi kéo ghế ngồi xuống: “Bây giờ tôi muốn nói rõ với ông, vốn cũng không thể trách chúng tôi được. Theo kế hoạch thì khi người nhà ông chuyển tiền, chúng tôi sẽ thả người.”

“Vậy anh thả tôi ra đi, không phải Lâm Dung Trân đã trả tiền rồi à? Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, nhất định sẽ không báo!” Có lẽ dự cảm được chuyện sắp xảy ra, Trương Tuyết Phong không khống chế được cảm xúc của mình.

Tuần Chấn Bang thở dài nói: “Đúng là Lâm Dung Trân đã trả tiền, nhưng bà ấy còn một yêu cầu… chỉ cần bọn tôi đáp ứng, bà ấy sẽ không báo cảnh sát, mà tôi tin bà ấy chắc chắn sẽ làm được.”

“Yêu cầu gì?” Trương Tuyết Phong run giọng.

“Giết con tin.”

Lời Tuần Chấn Bang như giọng nói của Tử thần địa ngục, tuyên án vận mệnh của ông trong phút chốc.

Trương Tuyết Phong nghe xong thì điên cuồng giãy giụa hét lên: “Không thể nào! Cô ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy, không thể nào!”

Tuần Chấn Bang thấy ông có vẻ đau lòng, cáu kỉnh nói: “Đấy là vợ ông, có thể hay không chẳng lẽ ông không biết? Đừng có mơ tưởng nữa!”

Trong phút chốc… Trương Tuyết Phong ngây người, ông ngã ngồi xuống đất, cười ngây ngốc, giờ khắc này ông đã hiểu đây chính là sự thật.

Để mình còn sống quay về, không bằng để bọn bắt cóc giết con tin, như vậy Lâm Dung Trân vừa giữ được tài sản lại giữ được danh dự.