Dù cửa hang không lớn, nhưng không gian trong động lại khác hẳn, rất rộng lớn, có không ít thạch nhũ lớn nhỏ hình thù kỳ lạ, những thạch nhũ này bị ánh đèn chiếu vào trông rất đáng sợ.
Nhiệt độ trong động thấp hơn bên ngoài, thỉnh thoảng cảm giác có từng đợt gió lạnh lùa ra… Tôi kéo cổ áo lên theo bản năng.
Chúng tôi tiếp tục đi qua những thạch nhũ, không gian càng lúc càng chật hẹp. Vốn không thích không gian vừa tối vừa chật, nếu không phải sắp đến đích rồi, thì tôi chẳng muốn ở lại đây chút nào.
Càng đi vào sâu, cảm giác không khí càng loãng hơn, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, nhưng không nhìn thấy mạch nước ngầm trong động.
Chú Lê hơi mập, vừa đi vừa nghỉ, tôi nghe được tiếng thở dồn dập của chú, chắc cũng sắp hết sức rồi.
Anh Hào lấy thiết bị ra đo, rồi nói với mọi người: “Không khí ở đây vẫn ổn, chỉ loãng hơn bên ngoài một chút, mọi người cố gắng, tìm được rồi chúng ta sẽ ra ngoài ngay.”
Luật sư Nghiêm ở phía sau cũng động viên: “Mọi người vất vả rồi, chỉ cần có thể tìm được di thể của ngài Trương, mọi cố gắng của chúng ta đều đáng giá.”
Tôi rủ đầu không muốn nói chuyện, thấy không gian ngày càng chật hẹp, lại càng chẳng có tâm trạng nghe họ nói bâng quơ. Tôi cần ổn định lại tâm trạng vì biết Trương Tuyết Phong đang ở trước đó…
Không biết đã đi được bao lâu, chợt hai tai tôi kêu lên, đầu ong ong. Từng hình ảnh không ngừng hiện lên, xem ra chúng tôi cũng tìm được Trương Tuyết Phong rồi!
Trương Tuyết Phong lúc đó dù còn chưa chín chắn, nhưng cũng được coi như tuổi trẻ tài cao. Bên cạnh ông luôn có một người con gái, tuy không phải Lâm Dung Trân, nhưng nhìn từ nét mặt của họ, có thể thấy tình yêu tha thiết của đối phương.
Kẹp cà vạt có chứa tàn hồn của Trương Tuyết Phong cũng là do cô gái kia tặng.
Chiếc kẹp đó đã được Trương Tuyết Phong lưu giữ nhiều năm trời, có thể thấy được sự quan trọng của nó với ông ấy, nhưng cô gái đó là ai?
Rất nhiều mốc thời gian cùng xuất hiện, tôi chưa sắp xếp được trình tự của chúng, nhưng có thể khẳng định những hình ảnh này là thời còn trẻ của Trương Tuyết Phong. Còn Lâm Dung Trân lại xuất hiện nhiều hơn khi Trương Tuyết Phong đã ở tuổi trung niên.
Chợt giật mình, tôi thoát ra khỏi ký ức của Trương Tuyết Phong, thấy chú Lê và Đinh Nhất đang đứng cạnh mình.
“Trương Tuyết Phong ở ngay phía trước…” Tôi chắc chắn nói.
Mấy người anh Hào nghe thế thì nhanh chóng chạy lên, không lâu sau đã có tiếng nói: “Trong này có một cái lồng, hình như nhốt thi thể ở trong…”
Chúng tôi nghe anh Hào nói thế thì lập tức chạy đến. Chỉ thấy phía trước đã là đáy động.
Tôi vội vàng chạy tới, trong tận cùng đáy động có một lồng sắt lớn rỉ sắt. Ở góc Tây Bắc của chiếc lồng có một thứ đen sì co ro một góc, nhìn kỹ có thể nhận ra đó là con người…
“Đây là Trương Tuyết Phong à?” Luật sư Nghiêm dùng khăn tay che miệng lại nói.
Chú Lê nhìn muốn tôi chắn chắn, tôi từ từ đi về trước chạm khẽ vào lồng sắt.
Trong nháy mắt, tôi cảm nhận được linh hồn và tất cả ký ức khi còn sống của Trương Tuyết Phong….
Cô gái kia tên Điền Mỹ Phân, là người con gái Trương Tuyết Phong yêu nhất đời, cũng là người đã cùng Trương Tuyết Phong lập nghiệp từ thuở ban đầu.
Lúc đầu, công ty của họ phát triển lớn mạnh rất thuận lợi. Nhưng đúng lúc đó lại bị cuộc khủng hoảng tài chính làm ảnh hưởng, công ty gần như phá sản.
Cũng vào thời điểm này, Lâm Dung Trân bước vào cuộc sống của Trương Tuyết Phong. Người phụ nữ này khi ấy là một doanh nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, chi nhánh công ty rải rác ở Nhật Bản, Mỹ. Chỉ cần bà ấy muốn, công ty nhỏ của Trương Tuyết Phong sẽ được cứu.
Lúc đó Lâm Dung Trân thổ lộ tình yêu của mình với Trương Tuyết Phong, cam tâm tình nguyện muốn giúp đỡ ông.
Trương Tuyết Phong rơi vào thế khó xử, một bên là sự nghiệp, còn một bên là tình yêu.
Nhưng đến cuối cùng, ông ấy vẫn lựa chọn sự nghiệp, kết hôn cùng Lâm Dung Trân.
Điền Mỹ Phân bị đả kích, bà ấy chủ động bán cổ phần, rút khỏi công ty, sang châu Âu xây dựng lại sự nghiệp. Trước khi đi, Trương Tuyết Phong có đến tiễn, mong bà thông cảm, nhưng Điền Mỹ Phân chỉ lạnh lùng nói: “Là một người kinh doanh, tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng với tư cách là một người phụ nữ, tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận…”
Sự nghiệp của Trương Tuyết Phong có sự hỗ trợ của Lâm Dung Trân nên xuôi chèo mát mái, công ty làm ăn ngày càng lớn mạnh, trở thành một trong hai con rồng kinh tế của Hồng Kông lúc bấy giờ. Nhưng chuyện tình cảm của ông và Lâm Dung Trân không hề giống như người ngoài nhìn vào.
Giữa họ vĩnh viễn có một cái gai, đó là Điền Mỹ Phân.
Cho dù có ở cạnh nhau hay không, người phụ nữ Trương Tuyết Phong chung thủy và yêu thương nhất vẫn là Điền Mỹ Phân. Đặc biệt, khi sự nghiệp của ông càng lúc càng vượng, ông lại càng hay đắn đo về lựa chọn năm đó của mình là đúng hay sai? Bây giờ nghĩ lại có đúng là không nuối tiếc không?
Trong két sắt của Trương Tuyết Phong mãi mãi đặt một cái kẹp cà vạt, chỉ cần là việc quan trọng, Trương Tuyết Phong nhất định sẽ mang theo nó. Lâm Dung Trân biết là do ai tặng, nhưng bà cũng không thể làm được gì.
Chiếc kẹp này là Điền Mỹ Phân tặng cho ông năm đó, khi bọn họ mới thành lập công ty. Bên trên còn khắc tên tiếng Anh viết tắt của hai người, đây là vật kỷ niệm rất có ý nghĩa với Trương Tuyết Phong, thứ duy nhất khiến ông nhìn vật nhớ người.
Trong lúc vẫn không thôi hối hận về quyết định năm xưa, thì trong một buổi tiệc từ thiện, ông bất ngờ gặp lại Điền Mỹ Phân.
Bà vẫn như vậy, đẹp rung động lòng người, dù không còn trẻ nhưng lại thêm phần ung dung quý phái.
Hai người nói rất nhiều chuyện, Trương Tuyết Phong kể lại cuộc sống những năm nay của mình. Trước kia mưu cầu danh lợi bây giờ cũng chỉ là gió thoảng mây bay, điều ông muốn vẫn chỉ là bà.
Sau tiệc rượu, Trương Tuyết Phong thuê thám tử tư điều ra cuộc sống của Điền Mỹ Phân trong những năm đo.
Phát hiện bà vẫn độc thân, một mình phát triển công ty ở châu Âu, dù không lớn nhưng với một người phụ nữ một mình lăn lộn, thì cũng là rất tốt rồi.
Ông ấy cho luật sư định giá lại tài sản, dù sau khi ly hôn phải chia một nửa cho Lâm Dung Trân, thì số còn lại cũng đã hơn năm đó rất nhiều. Công ty vẫn luôn do ông quản lý, nên ông biết dù mình có rời đi, thì chỉ cần vài năm nó sẽ lại trở mình.