Người Tìm Xác

Chương 93: Máu thịt lẫn lộn




Trương Tuyết Phong biết Lâm Dung Trân muốn đẩy mình vài chỗ chết, tuyệt vọng ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha… ha ha… Mình không muốn đừng đẩy cho người làm… Ha… ha… Tự mình không muốn đừng đẩy cho người khác làm!”

Tuần Chấn Bang cũng là một người đàn ông, gã đồng cảm với Trương Tuyết Phong, Lâm Dung Trân quả là một người phụ nữ độc ác! Đối với chồng của mình còn như thế… có khi nào đối với người khác còn độc ác hơn? Hắn nhìn Trương Tuyết Phong cười ngây ngô, trầm tư nghĩ…

Đêm đó, Tuần Chấn Bang liên hệ với một ngư dân hay giúp mình chuyển hàng giữa Hồng Kông và Philippines. Gã muốn giấu Trương Tuyết Phong ở một nơi bí mật chỉ có mình biết. Sau đó nhốt lại, cứ một thời gian sẽ mang thức ăn và nước uống đừng để ông ta chết. Gã còn hứa sau khi chuyện thành công sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho người đó.

Trương Tuyết Phong vốn nghĩ mình chắn chắn sẽ chết, không ngờ Tuần Chấn Bang lại đồng ý tạm giữ lại mạng sống của mình.

Thật ra là vì Tuần Chấn Bang không tin Lâm Dung Trân, gã sợ Lâm Dung Trân sẽ lật mặt báo cảnh sát, đến lúc đó Trương Tuyết Phong đã chết, chẳng phải là không còn nhân chứng sao.

Thế là gã để ngư dân kia giấu Trương Tuyết Phong đi, có khi mấy năm sau lại có thể kiếm được ít tiền từ Lâm Dung Trân ấy chứ!

Rất nhanh… Trương Tuyết Phong bị bọn bắt cóc đưa lên thuyền lúc nửa đêm. Ngư dân kia không biết nói tiếng Hồng Kông, nên bọn họ cũng không nói chuyện gì. Chỉ khi Trương Tuyết Phong say sóng, nôn đầy ra thuyền, ngư dân kia mới tức giận chửi vài câu.

Sau đó họ đến một hòn đảo, Trương Tuyết Phong nhìn hòn đảo hoang sơ vắng vẻ, biết chắc nơi này là hoang đảo không người ở.

Ngư dân kéo ông ta đến một sơn động giữa sườn núi, bên trong vừa tối vừa lạnh, ông ta thực sự không muốn bị nhốt ở đây.

Nhưng bây giờ đang bị trói, hơn nữa hai ngày nay cũng không được cơm nước đầy đủ, muốn vật lộn với một ngư dân cường tráng nhanh nhẹn chính là tìm đường chết.

Trương Tuyết Phong chỉ có thể nhận mệnh bị nhét vào lồng sắt lớn, sau đó gã tháo dây trói ra, ném lại chút đồ ăn và nước uống rồi nghênh ngang bỏ đi…

Sau khi ngư dân đi, Trương Tuyết Phong ở trong sơn động lạnh lẽo ẩm ướt một mình. Không lâu sau, số thức ăn và nước uống dần cạn kiệt, nhưng mãi mà không thấy ngư dân kia quay lại.

Lúc đầu, ông ta còn nghĩ do gã bận nên tới muộn. Nhưng thời gian trôi đi, ông bắt đầu tuyệt vọng, càng lúc càng hoảng sợ, đến cuối cùng chết trong hang mà cũng không ai đến cứu.

“Tiến Bảo, bỏ tay ra! Mau bỏ tay ra!”

Giọng Đinh Nhất đột ngột vang lên bên tai…

Tôi hoàn hồn, thấy hai tay mình bám chặt vào thanh sắt, rỉ sắt nhô ra cắm vào tay, máu chảy xuống.

“Bỏ ra!” Đinh Nhất tức giận quát lên, kéo mạnh lần nữa mới lôi được tay tôi ra.

Đợi đến lúc bị kéo ra xa chiếc lồng, tôi mới hoàn hồn lại…

Cúi xuống nhìn bàn tay đầy máu: “Tôi! Tay tôi sao vậy?”

Chú Lê nhìn tay tôi, mặt mày khó coi: “Lúc nãy đến gần lồng sắt kia, cháu nắm chặt lấy thanh sắt, làm cách nào cũng không thả. Lúc đầu chú chỉ nghĩ cháu giống như mọi khi nên bảo mọi người đừng làm phiền, ai ngờ một lúc sau tay cháu chảy đầy máu. Chú bảo Đinh Nhất đến kéo ra, nhưng có làm thế nào cháu cũng không nhúc nhích, tay vẫn nắm chặt lấy chiếc lồng, gọi kiểu gì cũng không phản ứng.”

Tôi thầm than khổ, vì sao lúc nào người bị thương cũng là tôi chứ?

Lúc này anh Hào kéo bác sĩ trong đội đến, anh ta nhìn vết thương trên tay tôi rồi nói: “Cái này phải khử trùng, không cẩn thận sẽ bị uốn ván!” Nói rồi lục tìm trong thùng thuốc.

Cũng không biết vì tay đau hay bị ký ức vừa nãy dọa sợ, tôi thở hổn hển như hít thở không thông.

Bác sĩ cầm một bình nhựa trắng, đổ chất lỏng lên tay tôi.

Cơn đau dữ dội truyền đến, tôi không nhịn được kêu ầm lên.

“A… nước gì vậy?”

Đinh Nhất nắm tay tôi lại: “Đừng giãy, đây là nước khử trùng, phải rửa sạch vết thương bị rỉ sắt đâm vào.” Nói xong anh ta quay sang hỏi bác sĩ: “Thế nào? Vết thương có nặng lắm không?”

Bác sĩ kiểm tra hai tay của tôi, sau đó vui mừng nói: “Cũng may là không bị thương nặng, chỉ rách mấy vết nhỏ nên không cần khâu. Xử lý xong vết thương, tiêm một mũi phòng uốn ván là được!”

Tôi nghe thấy còn phải tiêm, thì đau khổ nhìn Đinh Nhất, thế nhưng anh ta coi ánh mắt cầu cứu của tôi như vô hình, nói với bác sĩ: “Được, vậy làm đi!”

Lúc này chú Lê đi đến, đầu tiên là nhìn vết thương trên tay tôi, thấy chỉ là vết thương nhỏ thì thở phào. Sau đó hỏi khẽ: “Thế nào? Trong đó có phải Trương Tuyết Phong không?”

Tôi nhìn chú Lê, không biết có nên nói cho chú biết không. Nhìn quanh thấy mọi người đều đang chờ câu trả lời của mình, tôi biết bây giờ không phải là lúc thích hợp.

Tôi thở phào nói: “Ông ta chính là Trương Tuyết Phong…”

Mọi người nghe xong thì hoan hô thắng lợi, nhưng tôi không thấy vui nổi.

Bác sĩ đang gắp những vụn rỉ sắt trong tay tôi ra, tôi bị dọa nên vội quay sang chỗ khác, không dám nhìn bàn tay máu thịt be bét của mình.

Quay mặt đi lại thấy thi thể trong lồng, ông ấy cuộn mình vào một góc, một người đàn ông thân cao mét tám, giờ khô lại chỉ như một đứa trẻ.

Lồng sắt ở lâu năm trong môi trường ẩm ướt đã bị ăn mòn, cửa lồng và ổ khóa đã gỉ sét, mấy người anh Hào không cần dùng dụng cụ cũng phá được lồng sắt đã rỉ mục này.

Tôi cũng xử lý xong vết thương trên tay, bác sĩ quấn băng gạc lại. Sau đó lấy một ống tiêm trong hộp cứu thương ra, tiêm vào mông tôi một mũi.

Tôi muốn than khổ lắm rồi đây này? Sao lần này mình xui thế chứ, liên tục bị thương, lại còn mém chút là bị quỷ biển hại chết nữa chứ!

Không khí trong động càng lúc càng khó thở, nên chúng tôi quyết định để mọi người rút ra ngoài gần hết, chỉ để lại anh Hào và người của anh ta ở lại xử lý thi thể của Trương Tuyết Phong, chúng tôi ra ngoài chờ.

Rời khỏi động, trời đã tạnh mưa, mọi người thi nhau cởi bỏ quần áo ướt, để ánh mặt trời hong khô người. Tay của tôi đã bị băng kín, coi như không dùng được nữa, không còn cách nào khác, tôi đành nhờ Đinh Nhất cởi hộ quần áo rồi treo lên cành cây để hong nắng.