Người Tìm Xác

Chương 90: Xác khô trong nhà gỗ




Sau khi nghe Đỗ Kiến Quốc kể chuyện, tôi không khỏi khâm phục người đàn ông có ngoại hình giống quỷ này. Ông ấy có thể vì người mình yêu mà bước chân lên con thuyền một đi không trở lại. Vì con gái, ông ấy chấp nhận dứt ruột, cố gắng tìm cho con mình một đường sống.

“Người trẻ tuổi, cậu đang nghĩ gì thế?” Đỗ Kiến Quốc thấy tôi thất thần không nói gì, thì cười hỏi.

“Không có gì, chỉ là cháu rất khâm phục sự hi sinh vì người mình yêu của chú…” Tôi chân thành nói.

Lúc này chén trà của chúng tôi đã nhìn thấy đáy, Đỗ Kiến Quốc định rót thêm, nhấc ấm lên thì phát hiện bên trong đã hết nước. Ông ấy tiếc nuối nói với tôi: “Ai… Lâu lắm rồi không nói chuyện với người khác, hôm nay tôi rất vui. Nhưng thời gian trôi qua nhanh quá, người trẻ tuổi, cậu phải đi rồi…”

Tôi sững sờ, thầm nghĩ vẫn còn chuyện chưa hỏi rõ, vội hỏi ông ấy: “Trên đảo có một động rất rộng, chú có biết không?”

Đỗ Kiến Quốc nhìn tôi rồi gật đầu nói: “Biết, ở giữa sườn núi, hồi trước cha nuôi của con gái tôi thường mang thịt và trứng đến. Vì không khí ở đây hầu như lúc nào cũng nóng ẩm, nên không để đồ ăn được lâu. Ông ấy thường giúp tôi để đồ ăn vào trong động đó…”

Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao ngư dân kia có thể dễ dàng đưa Trương Tuyết Phong giấu vào động như vậy. Nếu tất cả đều là thật, thì chắc Anh Hồng là con gái của Đỗ Kiến Quốc!

Lúc này, Đỗ Kiến Quốc đứng dậy chuẩn bị đưa tôi ra ngoài. Khi ra khỏi phòng, nhìn cánh đồng lúa mạch xanh mơn mởn bốn phía, tôi khó hiểu hỏi ông ấy: “Cháu về thế nào đây?”

Đỗ Kiến Quốc cười cười: “Đến như thế nào thì đi như thế đấy, đi đi…” Nói rồi, ông ta đi vào phòng.

Đỗ Kiến Quốc khiến tôi mơ hồ, thật ra tôi cũng không biết mình đến được đây bằng cách nào. Thấy ông ta đã vào nhà, tôi đành bỏ đi.

Kết quả chưa đi được mấy bước, đột nhiên như bị hụt chân, cả người lắc lư giống hệt cảm giác khi mơ, bị bước hụt rồi tỉnh lại.

Có tiếng gọi vang lên: “Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”

Tôi mơ màng mở mắt, thấy chú Lê và Đinh Nhất lo lắng đứng quanh mình.

Thế là tôi mở miệng hỏi: “Cháu về rồi?”

La Hải vội nói: “Cậu ta đã tỉnh hay chưa thế, sao vẫn nói mê sảng vậy!”

Chú Lê xua tay: “Không sao, từ từ để nó ổn định lại…”

Tôi thấy họ đều mông lung nhìn thì tự ngồi dậy, thuận tay sờ soạng tìm xương dê đực trên cổ, thấy cổ trống không, tôi vội nhìn quanh.

Chú Lê nhấc tay nói: “Đừng tìm nữa, vừa nãy nó rơi ra rồi!”

Tôi lo sợ, oán trách chú Lê: “Chú Lê, không phải chú nói thứ này rất lợi hại à? Sao vừa gặp tí chuyện đã rơi rồi?”

Chú Lê cũng nghi ngờ nói: “Đáng lý ra thì không như vậy đâu, thứ này có tác dụng với tà ma, trừ khi…”

“Trừ khi gì ạ?”

“Trừ khi lần này cháu không gặp phải ma quỷ!” Chú Lê mặt dày nói.

Tôi liếc chú, rồi nói với họ: “Vừa nãy cháu gặp một người tên Đỗ Kiến Quốc, ông ta kể lý do vì sao người trên đảo đều chết hết.”

“Đỗ Kiến Quốc!” Luật sư Nghiêm sợ hãi kêu lên.

Tôi gật đầu: “Đúng, Đỗ Kiến Quốc, sao vậy, ông biết ông ta à?”

La Hải cười ha ha, sau đó chỉ vào một góc nói: “Cậu nói ông ta hả?”

Tôi sững sờ, sau đó nhìn lại, phát hiện mình đang ở trong căn phòng nhỏ tối om, ở góc Tây Bắc của phòng có một cái xác khô.

“Tôi… sao tôi biết đó có phải Đỗ Kiến Quốc không chứ. Nhưng chắc chắn tôi gặp được người sống, dù trông hơi giống quỷ chút...” Bị cái xác khô này ám ảnh thị giác, tôi cà lăm nói.

Chú Lê khẳng định: “Ông ta chính là Đỗ Kiến Quốc, lúc nãy bọn chú tìm được một cuốn nhật ký, người viết tự xưng là Đỗ Kiến Quốc.”

Tôi nhìn khối xác khô kia, sau đó lúng túng nói: “Vậy vừa rồi cháu…”

“Cậu vừa tới cửa thì bị choáng, sau đó xương dê đực rơi xuống.” Đinh Nhất lên tiếng.

“Nói thế, Đỗ Kiến Quốc mà tôi vừa gặp không phải là người?!” Tôi khiếp sợ nói.

Lúc này không cần chú Lê nói, mọi người đều tự hiểu.

Nhưng tôi vẫn không hiểu, nên nhìn chú Lê nói: “Cháu không phải nhìn thấy tàn hồn của Đỗ Kiến Quốc, mà là hồn phách hoàn chỉnh. Hồn phách này còn có thể suy nghĩ rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn, ông ấy kể rất nhiều chuyện liên quan tới những người cùng bị bão đưa lên đảo cùng mình, những chuyện phát sinh ở đây.”

Sau đó tôi kể lại những chuyện của Đỗ Kiến Quốc cho mọi người nghe. Ai nấy đều cũng thổn thức, đặc biệt là chú Lê, liên tục tán thưởng vị cao nhân ẩn thế đã bày trận giúp Đỗ Kiến Quốc, chỉ đáng tiếc lại bỏ mạng ở đây.

Chú Lê vạch mí mắt của tôi ra xem một chút rồi nói: “Đỗ Kiến Quốc không biết đã chết bao lâu rồi, hồn phách của ông ta bị trận Bách quỷ diệt hồn giam cầm vĩnh viễn ở đây. Nhưng trận này đã không còn ý nghĩa để tồn tại, lát nữa xuống núi, chú sẽ cùng Đinh Nhất phá nó đi. Đến lúc đó, chúng ta đưa thi thể của Đỗ Kiến Quốc an táng ở sơn cốc, chắc vợ của ông ta cũng ở đó.”

Ivan đột nhiên kêu lên: “A..! Vậy Anh Hồng… chính là con gái của Đỗ Kiến Quốc?”

Tôi gật đầu nói: “Khả năng cao là vậy, nếu không sao cha của cô ấy có thể đi qua sơn cốc dễ như trở bàn tay thế chứ. Lại còn biết rõ trong núi có hang động thiên nhiên để giấu?”

Chú Lê nhìn đồng hồ, lúc này mưa đã tạnh. Chú ấy nói với chúng tôi: “Chúng ta mau chỉnh đốn lại, tranh thủ lên núi tìm hang động kia trước khi trời tối!”

Sau đó đoàn chúng tôi tiếp tục đi về hang động giữa sườn núi, dù đường núi hơi khó đi, nhưng trừ điều đó thì không còn trở ngại nào có thể ngăn được.

Chúng tôi nhanh chóng đến cửa hang, nhưng cửa hang nhỏ hơn so tôi nghĩ nhiều, một người như Đinh Nhất phải cúi lưng mới có thể chui vào được.

Hơn nữa cửa hang mọc đầy rêu xanh, chứng tỏ đã rất lâu rồi không có người ra vào. Lúc này mọi người đều mở đèn trên mũ, chuẩn bị thăm dò. Vì biết sẽ phải vào động, nên luật sư Nghiêm đã chuẩn bị cho mỗi người một chiếc mũ có đèn.

Anh Hào và La Hải đi vào trước, còn tôi đi sau Đinh Nhất. Trong động u ám khiến tôi không kịp thích ứng, luôn có cảm giác khó chịu, may mà Đinh Nhất vẫn luôn bên cạnh.