Tất nhiên, gia đình của Tôn Hàn Đình cũng không tin tưởng hoàn toàn, vừa vào cửa, tôi đã trông thấy một người phụ nữ sầm mặt ngồi trên ghế salon, khi chúng tôi tiến2vào cũng không nói gì, thái độ rõ ràng là không chào đón. Tôi nhìn lại thấy bực mình! Đã không tin thì còn mời bọn tôi đến làm gì?
Lúc này Tôn Hàn Đình vội5rót nước mời chúng tôi, giọng điệu rất khách sáo: “Xin lỗi vì đã làm phiền! Đêm hôm khuya khoắt thế này còn phải phiền mấy cậu đến đây, thế nhưng hai ngày nay con6trai tôi đã không ăn uống gì, tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thằng bé sẽ sinh bệnh mất.”
Tôi ngăn anh ta lại rồi nói: “Đi thôi! Anh cũng đừng khách sáo thể,5để chúng tôi kiểm tra đứa bé đã, nếu không liên quan đến mấy chuyện kia thì anh hãy cho con đến ngay bệnh viện đi.”
Người phụ nữ ngồi yên lặng nãy giờ trên ghế3salon nghe thấy tôi nói thế thì sắc mặt nhẹ nhàng hơn một chút, hóa ra cô ta coi chúng tôi như mấy tên thầy cúng đi lừa tiền, nhưng khi nghe tôi nói như thế, lại khiến cô ta nghĩ có khi là mình lầm?
Tôi không rảnh để ý đến sắc mặt của cô ta mà để Tôn Hàn Đình dẫn đường, cứ xem tình hình đứa bé kia thế nào đã... Khi tôi và Đinh Nhất đi vào phòng của Tôn Hàm, thì thấy một bé trai đáng yêu hai mắt nhắm nghiền đang nằm ở trên giường. Hô hấp của đứa bé bình thường, nếu không phải biết thằng nhóc có vấn đề, tôi còn tưởng nó đang ngủ. Tôi cẩn thận nhìn từ đầu đến chân đứa bé, làm gì có con gì nhập vào! Chiêu Tài đúng là biết cách dọa người. Bất ngờ lúc này Đinh Nhất đang đứng cạnh tôi lại bước lên, thoáng vạch hai mí mắt đứa bé ra nhìn, sau đó nhướng mày nói: “Thằng bé này bị lạc mất hồn vía!”
Tôi giật mình, bước lên để kiểm tra, phát hiện dưới mắt Tôn Hàm có màu xanh xám. Tôi nhớ chú Lê đã từng nói, người bị thiếu hồn vía sẽ giống như thế này, sống không ra sống, chết không ra chết, cả ngày chỉ có ngủ mê man. Nhớ ra điều này tôi quay lại hỏi Đinh Nhất: “Có thể gọi hồn vía quay về không?”
Đinh Nhất nghe xong xoè tay nói: “Có thể gọi, nhưng tôi không làm được, nên bể về nhà sư phụ thôi!” Khi chúng tôi đi ra khỏi phòng đứa bé, Tôn Hàn Đình lo lắng vội hỏi: “Thế nào rồi?” Tôi nói với giọng nghiêm trọng: “Vấn đề của đứa trẻ này không lớn, chắc là lạc mất hồn phách, hai vợ chồng thương lượng chút đi, nếu đồng ý thì mang con đi theo chúng tôi, tình huống này không xử lý ở đây được.”
Không ngờ Tôn Hàn Đình không nói hai lời đã đi luôn vào phòng ôm con ra và nói: “Không cần thương lượng, đi ngay bây giờ đi!” Tôi ngần ngại nhìn sang vợ của Tôn Hàn Đình, phát hiện sắc mặt cô ta cực kì khó coi. Đối với chuyện của hai vợ chồng họ, chúng tôi là người ngoài cũng không tiện xen vào, nếu Tôn Hàn Đình đã nói như thế, chúng tôi cũng đành ngại ngùng cùng anh ta ra ngoài.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ vợ của Tôn Hàn Đình sẽ không đi cùng, vậy mà lúc xuống nhà, thấy cô ta vừa mặc áo khoác vừa đi theo. Tôn Hàn Đình nhìn vợ không nói gì, tôi thì vội vàng mở cửa xe giúp cô ta. Trên đường đi, không khí trong xe có hơi xấu hổ, Đinh Nhật nhanh trí ngồi ngay đằng trước, để tôi ngồi kẹp giữa hai vợ chồng họ, thưởng thức bầu không khí căng thẳng... Tôi đoán trước khi bọn tôi đến, họ đã “thương lượng” với nhau về vấn đề này, nhưng hiển nhiên là kết quả đều không làm cả hai thỏa mãn. Lúc chúng tôi đến nhà chú Lê, ông già này đang muốn đi ngủ, nhưng khi nhìn thấy chúng tôi bế một đứa trẻ đang ngủ mê man tới thì cũng không nói gì, mở cửa để chúng tôi vào.
Chú ấy bảo chúng tôi đặt đứa bé nằm trên salon, sau đó cẩn thận kiểm tra một lượt, cho ra kết luận chính là thiếu mất hồn vía, thế nhưng có thể gọi hồn trở về hay không thì chú Lê cũng không nói trước được. Tôi nghe xong nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại thế? Cháu thấy lần trước chú gọi hồn sảng linh rất lợi hại mà?” Chú Lê trợn mắt kêu: “Cháu thì biết cái gì? Lần trước gọi hồn dù người ngây ngây ngốc ngốc nhưng vẫn tỉnh dậy được. Nhưng đứa bé này cứ luôn mê man, không có chút phản ứng gì, chứng tỏ trừ lạc mất hồn, quan trọng nhất là nó cũng mất một vía rồi, nên mới ra thế này.”
“Vía bị mất thì không tìm về được à?” Tôi hỏi.
Chú Lê lắc đầu nói: “Hồn bị lạc thì tìm về dễ dàng, vì bình thường hồn sẽ không rời xác quá xa, thế nhưng vía thì lại khác, thứ này thường sẽ tụ lại ở chỗ bị lạc lúc đầu...”
Tôi nóng nảy nói: “Vậy nếu không biết chỗ bị lạc thì sao?”
Chú Lê cũng bất đắc dĩ nói: “Thế nên chú mới nói không thể đảm bảo chắc chắn có thể gọi một hồn một vía của đứa bé này về!”.
Tôi không nghĩ tới đơn giản là đứa bé bị lạc mất hồn vía mà tình huống lại phức tạp đến thế, tôi vội hỏi Tôn Hàn Đình: “Con của anh xuất hiện tình trạng như thế này lúc nào? Là sau khi về nhà, hay là đã bị thế này từ trên đường!” Tốn Hàn Đình nhăn mặt nói: “Trên đường về con tôi đã có biểu hiện lạ, thật ra lần này chúng tôi về sớm hơn dự định, cũng bởi vì thằng bé mệt rã rời, còn sốt nhẹ nên tranh thủ thời gian quay về.” Chú Lê gật đầu: “Đứa trẻ này mất một vía Phục Thỉ quan trọng nhất trong bảy vía, nên khi cơ thể cách phục Thỉ càng xa thì ý thức của nó càng không rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể ngủ mê man như thế này.” Bây giờ nếu muốn tìm về một hồn một vía của Tôn Hàm, cần phải biết nó mất ở đâu. Tôi bảo Tôn Hàn Đình nhớ kỹ lại, lần này họ ra ngoài chơi đã đi qua những đâu? Đặc biệt có chỗ nào âm khí nặng nề không.
Theo trí nhớ của Tôn Hàn Đình, lần này họ khởi hành từ Giá Du, lúc đầu là muốn đi một vòng tới tận Tân Cương, thế nhưng khi đến Tây An, hai vợ chồng muốn ở lại một ngày để tham quan nội thành Tây An, cung Thanh Hoa và tượng binh mã.
Thế nên họ cho xe dừng trong nội thành, sau đó đăng ký một đoàn du lịch nhỏ trong một ngày, định một nhà ba người đi Tần Lăng chơi một ngày. Bé Tôn Hàm nghe nói sẽ đi xem tượng binh mã cũng rất cao hứng. Ai ngờ khi hơn một giờ chiều lúc đến bảo tàng tượng binh mã, Tôn Hàm đi vào lại nói mình sợ hãi. Lúc ấy Tôn Hàn Đình không để ý, còn trấn an con trai: “Đàn ông con trai làm gì mà nhìn mấy cái tượng cũng sợ, cái này có gì mà sợ? Bố nói cho con biết, mấy cái này đều làm bằng bùn, chả có gì phải sợ cả.”
Đêm hôm đó sau khi trở lại quán trọ, Tôn Hàm có gì đó rất lạ, lúc đầu chỉ cảm giác nó không có tinh thần, sau đó là lúc tỉnh lúc mơ. Đêm đó do mọi người đều mệt mỏi, họ cảm thấy con mình đi chơi một ngày mệt quá nên về là ngủ luôn cũng bình thường.
Thế nhưng đến sáng hôm sau, Tôn Hàn Đình làm sao cũng không thể gọi được con trai dậy. Dù có quát tháo, đứa bé cũng chỉ miễn cưỡng mở mắt trả lời một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ.