Sáng hôm sau hai chúng tôi xuống dưới nhà ăn cơm, đi đến đâu cũng có cảm giác có người nhìn mình cười, lúc đầu tôi tưởng mình nhầm, có khi mọi người đang cười chuyện gì khác.
Kết quả càng đi càng thấy lạ!
Một người hai người coi như cũng thôi đi, làm sao mà từ2sáng tới giờ gặp ai cũng thấy cười vậy? Thế là tôi buồn bực nói với Đinh Nhất: “Không đúng! Chắc chắn là họ đang cười tôi! Anh nhìn xem hôm nay quần áo của tôi có vấn đề gì không?”
Nghe tôi nói thế, Đinh Nhất lại không nhịn được cười, nụ cười của anh ta5làm tôi nổi da gà khắp người, lập tức kéo lấy hỏi: “Đêm qua có chuyện gì xảy ra à?”
Đinh nhất cố nén cười, giả vờ nghiêm túc nói: “Không có gì đâu! Đêm qua cậu về nhà đi ngủ thôi.”
Tôi nhìn nét mặt là biết anh ta đang nói dối, thế nhưng bình thường nếu6anh ta không muốn nói, cho dù có hỏi kiểu gì, anh ta sống chết cũng sẽ không nói. Thế là tôi hừ bảo: “Không nói thì thôi! Ông đây không cần! Anh cũng đừng có nhịn không được rồi lại tự nói ra đấy!” Đang nói đến đây, bỗng nhiên lại gặp mẹ Đậu Đậu5đi chợ về sớm, cô ấy nhìn thấy tôi từ xa thì cười nói: “Tiến bảo! Tối qua cậu leo cao nhỉ?”
Tôi bị cô ấy hỏi mà không hiểu chuyện gì, bèn kéo người qua rồi hỏi: “Tối hôm qua cô gặp tôi à? Sao tôi không nhớ gì cả?” Mẹ của Đậu Đậu cố nín3cười nói: “Đương nhiên là cậu không có ấn tượng gì rồi, vì lúc đấy cậu đang bận ngồi đếm sao trên cột đèn đường...”. Sau đó tôi mới biết, tình hình tối hôm đó cực kỳ xấu hổ! Tự nhiên mình lại trở thành người nổi tiếng trong khu chung cư! Chuyện này muốn nói thì lỗi vẫn là tại tôi, không uống được mà lại còn muốn thể hiện, uống say rồi lại không cho đồng nghiệp của Bạch Kiện đưa về nhà. Đương nhiên, tuy rằng lúc đó tôi đã say, vẫn biết nếu để cảnh sát đưa về nhà thì không được tốt cho lắm, thế là sống chết phải kéo Đinh Nhất xuống xe ở đầu khu chung cư. Kết quả là vừa xuống xe thì tự nghiêng nghiêng ngả ngả đi trước, không cho Đinh Nhất đỡ. Lúc ấy trong khu chung cư vẫn còn rất nhiều người đi tản bộ hoặc dắt chó đi dạo, nhưng tôi cứ làm như không thấy, quyết phải leo lên cột đèn đường ngồi đếm sao. Đinh Nhất cũng không kéo tôi lại, tôi thật sự leo tuốt lên trên luôn! Thực ra lúc đấy không phải tôi đang đếm sao, rõ ràng là tôi chỉ đếm từng chiếc đèn trong khu nhà mà thôi!
Sau khi biết chuyện, vài ngày sau tôi không dám ra đường, cho dù có việc bắt buộc phải ra ngoài, cũng là trùm kín quần áo, đầu không dám ngẩng lên khi đi đường... Vì chuyện này, tôi còn trách cứ Đinh Nhất rất lâu tại sao không kéo tôi lại?
Kết quả là cứ mỗi lần như vậy anh ta lại làm vẻ mặt ngây thơ vô tội và nói: “Tôi kéo rồi! Nhưng cậu uống say rồi quá khỏe, tôi không thể kéo nổi.” Tôi nghĩ thầm, chắc chắn cái tên này lúc đấy quá xấu hổ, có khi còn chuồn ra xa làm bộ như không quen biết ấy chứ! Trải qua một vụ lần này, tôi quyết định sau này nhất định sẽ... uống ít rượu! Bởi vì tôi đối với vụ uống rượu này, hoàn toàn chẳng có năng khiếu gì. Tối hôm đó, tôi và Đinh Nhất vừa ăn cơm tối xong, đang định dắt Kim Bảo ra ngoài đi dạo một vòng, lại đột nhiên nhận được điện thoại của lão Triệu, nói là mình có một đồng nghiệp gặp chút chuyện, muốn nhờ tôi qua xem thử Tôi nghe xong tò mò hỏi: “Chuyện gì mà phải đi gấp giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?” Lão Triệu thở dài và nói: “Anh có một đồng nghiệp cùng khoa, hôm trước có mấy ngày nghỉ đông thì mang vợ và con đi ra ngoài chơi, kết quả lúc trở về thì con trai lại đột nhiên bị bệnh.” Tôi nghe xong lại càng không hiểu: “Anh ta là đồng nghiệp của anh, chẳng phải cũng là bác sĩ à? Con trai của bác sĩ bị bệnh thì em giúp được gì chứ?” “Ái chà! Chuyện này nói qua điện thoại không nói rõ hết được, tóm lại bây giờ anh qua đó đón cậu... Để gặp mặt rồi nói!” Lão Triệu nói với giọng lo lắng.
Chờ tới khi anh đến đón, tôi cứ tưởng sẽ đến ngay bệnh viện, vậy mà lão Triệu lại chở tôi và Đinh Nhất đến thắng nhà người đồng nghiệp kia!
Đồng nghiệp của lão Triệu tên là Tôn Hàn Đình, vài ngày trước, sau khi nhà họ đi du lịch về, con trai sáu tuổi của anh ta là Tôn Hàm đột nhiên sốt nhẹ. Vì Tôn Hàn Đình và vợ đều làm ngành y nên mới đầu chỉ nghĩ con trai bị cảm lạnh, lại thêm mấy hôm nay đi chơi quá mệt mỏi nên mới bị bệnh, chắc chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe vài ngày thì sẽ không có chuyện gì.
Ai mà ngờ được chuyện không đơn giản như họ vẫn nghĩ, sau khi về nhà Tôn Hàm chẳng những không hạ sốt, ngược lại cứ ngủ mê man không tỉnh. Cuối cùng Tôn Hàn Đình thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, vội vàng cho con vào bệnh viện.
Hôm đó sau khi anh ta cho Tôn Hàm kiểm tra tổng quát xong lại phát hiện con trai mình chẳng có bệnh gì, nhưng sốt nhẹ vẫn không giảm, cứ mơ mơ màng màng. Có lúc sẽ mở mắt ra gọi mẹ, sau đó lại tiếp tục lăn ra ngủ, tới giờ đã ngủ một ngày một đêm rồi.
Tôi giật mình nói: “Tình hình như thế mà còn mang đứa bé về nhà! Phải để nó ở lại bệnh viện theo dõi mới đúng chứ!”
Lão Triệu vội nói với tôi: “Cậu đừng vội, anh còn chưa nói xong mà! Hai gia đình bọn anh chơi cũng khá thân với nhau, Chiêu Tài bình thường vẫn rất quý đứa bé Tôn Hàm này, nên hôm qua anh dẫn cô ấy đi bệnh viện thăm nó. Nhưng khi Chiêu Tài nhìn thấy Tôn Hàm nằm trên giường, cô ấy lại nói đứa bé này có gì đó khác la!”
“Khác lạ Khác ở điểm nào?” Tôi nghi ngờ nói.
Lão Triệu tiếp tục nói: “Đúng vậy! Anh cũng hỏi Chiêu Tài như thế, anh hỏi đứa bé này có chỗ nào khác lạ! Vậy mà cô ấy nói với anh, trong người đứa bé này có bóng ma...”
“Có bóng ma?” Tôi nghĩ thầm, từ lúc nào mà Chiêu Tài cũng có khả năng này? “Đúng thế, là có bóng ma! Anh biết Chiêu Tài sẽ không đem chuyện này ra để đùa, thế là anh nghĩ có phải lúc họ ra ngoài chơi đã gặp phải mấy thứ bẩn thỉu hay không?” Lão Triệu nói với khuôn mặt hoang mang. Tôi nghe xong thì muốn cười và nói: “ở đâu ra mà nhiều thứ bẩn thỉu thế! Sau đó anh bảo đồng nghiệp của anh cho đứa bé về nhà à?”
“Đúng vậy! Anh nghĩ là ở nhà, sẽ tiện cho các cậu hơn phải không?” Lão Triệu gật đầu rồi nói.
Tôi nhìn vị bác sĩ trước đây không hề tin chuyện ma quỷ này, giờ thì có việc gì cũng nghĩ ngay đến chuyện đó, thật không biết đây là tốt hay xấu nữa? Thế là tôi có hơi bất đắc dĩ: “Được rồi! Cũng đã đến rồi, vậy thì nhìn xem thế nào. Nhưng mà em nói trước, nếu như không phải liên quan đến ma quỷ, anh phải bảo đồng nghiệp của anh đưa con vào bệnh viện ngay nhé! Có khi nó bị lây nhiễm con virus nào đó thì sao? Đừng để chậm trễ chuyện khám bệnh!”
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa vào thang máy để đi lên trên, nhà Tôn Hàn Đình ở tầng mười một, khi chúng tôi ra khỏi thang máy, anh ta đã đợi ở cửa từ sớm. Xem ra quan hệ giữa anh ta và lão Triệu không phải bình thường, nếu chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, lão Triệu nói chưa chắc người ta đã tin!