Người Tìm Xác

Chương 858




Vợ của Tôn Hàn Đình thấy tình trạng đó, vội lấy nhiệt kế ra đo thử nhiệt độ cơ thể cho con trai, kết quả phát hiện đứa trẻ hơi sốt nhẹ. Họ cũng không còn tâm trạng đi2chơi tiếp nữa, lập tức đưa con quay về ngay trong ngày.

Nhưng suốt dọc đường đi, nhóc Tôn Hàm vẫn ngủ li bì, đôi khi gọi tên thì nó cũng đáp lại, nhưng miệng cứ mãi nói mệt, chỉ5muốn ngủ. Sau khi về đến nhà, họ phát hiện con trai đã tới tình trạng gọi thế nào cũng không tỉnh, lúc này mới vội vàng đưa nó đến bệnh viện.

Sau khi nghe Tôn Hàn Đình kể xong,6sắc mặt của mấy người chúng tôi đều hơi nghiêm trọng, theo phân tích của chúng tôi, chắc chắn sau khi đi xem tượng binh mã xong đứa bé mới xảy ra vấn đề. Sau đó chú Lê lại5nói cho tôi biết, loại lăng tẩm của hoàng đế cổ đại này có âm khí rất nặng, tuy rằng bây giờ có nhiều du khách nên đã trở nên sung túc dương khí rồi, nhưng trẻ con sức3khoẻ yếu ớt vẫn nên hạn chế đi.

Sau đó chúng tôi nói đơn giản tình hình của nhóc Tôn Hàm cho hai vợ chồng Tôn Hàn Đình, tôi đoán một hồn một phách của bé đã đánh rơi ở Tây An, nếu muốn đứa trẻ khôi phục lại bình thường thì phải quay lại Tây An một chuyến, tìm lại một hồn một phách của Tôn Hàm về. Tuy nhiên Tôn Hàn Đình vừa nghe thế lại lộ vẻ khó xử nói: “Tình trạng của Tiểu Hàm như bây giờ còn có thể đi Tây An lần nữa à?”

Chú Lê xua tay bảo: “Không phải để bé đi, mà là chúng tôi đi...”

Tôn Hàn Đình nghe thế thì lập tức tỏ ra cảm kích nói: “Vậy thì tốt quá! Về mặt chi phí các anh không cần phải lo, chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai tôi là được!”

Không ngờ lần này chú Lê lại nghiêm mặt nói: “Cái này về rồi nói sau, bây giờ chúng tôi phải đến đó ngay trong đêm, cố gắng trở về trước tối ngày mai, vì nếu thời gian hồn phách rời khỏi cơ thể quá dài, thì sẽ có tốn thương rất lớn đối với nguyên thần của cậu bé!” Tôn Hàn Đình liên tục cảm ơn chúng tôi: “May là... may là bác sĩ Triệu quen các anh, bằng không chúng tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ!”

Vì thế ngay trong tối đó, Đinh Nhất lái xe xuyên màn đêm chở chúng tôi đi thẳng đến Thiểm Tây, Tây An. Trên thực tế, suốt đường đi tôi và chú Lê đều ngủ cả, bản lĩnh thức đêm của Đinh Nhất rất lợi hại, bắt anh ta thức ba ngày ba đêm, anh ta cũng sẽ không mệt mỏi mà gây tai nạn giao thông, nên tôi và chú Lê ngủ rất ngon lành! Chờ chúng tôi ngủ đã giấc thì xe đã chạy qua thành phố Vị Nam, sắp sửa đến Tây An rồi. Bởi vì đích đến lần này là bảo tàng tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, nên xe chúng tôi cũng không định vào nội thành Tây An.

Lúc này tôi thoáng nhìn qua Đinh Nhất đã lái xe cả đêm, thấy tinh thần của anh ta cũng không tệ lắm, thế mà một cái quầng thâm mắt cũng không có, quả nhiên là một nhân vật có khả năng thức đêm lợi hại. Vì nhà Tôn Hàn Đình đã đi khắp bảo tàng tượng binh mã nên chúng tôi cũng không thể xác định được một hồn một phách của Tồn Hàm đã mất ở đâu, bởi vậy mỗi người chúng tôi phải mua một tấm vé vào cửa bình thường nhất, định tìm vòng quanh hết hố số một, hai, ba một lượt. Trong lúc đó có không ít người đeo thẻ đến gần hỏi chúng tôi có cần người hướng dẫn không, ba người một trăm tệ. Tiếc là không phải chúng tôi tới đây chơi, nên đối với lịch sử nơi này chẳng có chút hứng thú nào. Sau khi từ chối hai người như vậy thì không còn người hướng dẫn nào chào hàng với chúng tôi nữa.

Ai ngờ khi chúng tôi đi vào hố thứ nhất, tôi lại không tự chủ được khẽ rùng mình, tuy rằng hiện giờ xung quanh tôi du khách thành đàn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được âm khí ở đây rất nhiều.

Nhìn những tượng đất nung đã được chôn dưới mặt đất hàng nghìn năm, trong lòng tôi có một nỗi sợ hãi nói không nên lời, như thể năm đó họ đều là những sinh mạng sống động, lại vì vương quyền chí cao vô thượng mà cam tâm chôn cùng... Chú Lê thấy tôi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào từng tượng đất nung trong hố, bèn khẽ đẩy tôi và nói: “Thất thần gì thế? Đừng để chưa tìm được một hồn một phách của đứa bé thì cháu lại đánh rơi hồn của mình nhé.” Tôi nghe thể thì cười đáp: “Chú quên ấn khoá hồn trên cổ cháu rồi à, ba hồn bảy phách của cháu, trừ Hắc Bạch Vô Thường ra thì ai cũng đừng hòng lấy đi!”

Chúng tôi vừa nói vừa đi vào phía trong, càng đi vào sâu, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ ràng. Mặc dù nhiệt độ không khí bên ngoài bây giờ hơn hai mươi độ, nhưng tôi lại cảm thấy ở đây chỉ khoảng mười độ thôi...

Lúc này tôi lại không kìm được cơn rùng mình: “Sao ở đây lạnh thế nhỉ!”

Chú Lê lắc đầu nói: “Chú cảm thấy vẫn ổn mà, xem ra là bây giờ cảm giác của cháu với âm khí mẫn cảm hơn trước kia rất nhiều, cho nên mới cảm thấy ở đây lạnh.”

Nghe chú ấy nói như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới trước đó Chiêu Tài nhìn ra nhóc Tôn Hàm có bóng ma, bèn vội hỏi chú ấy chuyện này là làm sao? Chẳng lẽ bây giờ Chiêu Tài cũng có bản lĩnh này?

Chú Lê nghe được thì cau mày lại nói: “Cháu nói con bé có thể nhìn ra trên người đứa bé kia có bóng ma ư?!”

Tôi thấy vẻ mặt của chú không đúng thì hơi lo lắng đáp: “Đúng vậy! Là chị ấy nhìn ra đứa trẻ kia có bóng ma trước, vậy nên mới tìm đến chúng ta... Không phải cơ thể Chiêu Tài có vấn đề gì chứ?” Chú Lê lắc đầu: “Khó mà nói, tóm lại chắc chắn không phải hiện tượng tốt gì, ít nhất nói lên rằng dương khí của Chiêu Tài đã rất thấp rồi, nếu không người bình thường vốn không nhìn thấy người bị mất hồn phách có bóng ma, đừng nói là cô ấy, ngay cả thể chất có âm khí nặng như cháu bây giờ cũng không nhìn ra được mà?”

Chú ấy nói như vậy, lòng tôi bắt đầu không yên, đáng lý ra bây giờ Chiêu Tài có nội đan hồ ly, trong nhà lại có thần bảo hộ của chú họ, đáng lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?! Chẳng lẽ là lần trước sau khi chị ấy bị bức tranh mười tám ác quỷ kia hút vào, sinh ra di chứng không tốt gì đó ư?!

Chú Lê thấy tôi lo âu thì an ủi: “Trước hết đừng suy nghĩ lung tung, đến cùng là chuyện thế nào, chờ chúng ta trở về sẽ biết. Bây giờ ưu tiên hàng đầu là tìm được một hồn một phách của đứa trẻ kia về! Lát nữa các cháu phải quan sát cẩn thận một chút, hồn phách của trẻ con ham chơi, không chừng sẽ chạy rồng ở đâu đấy!” Kết quả chúng tôi đã tìm hết lượt hổ số một và số hai, cũng không nhìn thấy một hồn một phách của nhóc Tôn Hàm đầu.

“Một hồn một phách của đứa bé này rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi? Đừng nói không phải nó thất lạc linh hồn ở đây chứ?!” Tôi hơi nôn nóng.

Nhưng chú Lê lại nói với vẻ chắc chắn: “Không đâu, nếu Tôn Hàn Đình không nói dối, con của cậu ta chỉ có thể lạc mất hồn ở đây thôi, có điều giờ là ban ngày ban mặt, có lẽ mắt thường của chúng ta không thể nhìn thấy được một hồn một phách của đứa bé kia.”

Tôi vừa nghe thể thì giật mình: “Không phải chú nảy ra ý gì chứ? Đừng nói chú muốn buổi tối lại đến đây nhé, trước không nói chúng ta có thể đi vào hay không, cũng không nói vào được rồi có thể bị bắt được hay không, không phải tối hôm qua chú đã hứa với Tôn Hàn Đình là tối nay sẽ trở về à?”