Người Tìm Xác

Chương 723




Về phòng rồi, tôi đi tắm trước để tỉnh táo hơn chút, sau đó mới thảo luận chuyện vừa rồi với Đinh Nhất.

Tôi nói: “Sao anh Lý này lại có mùi người chết? Tôi thấy sắc mặt anh ta không giống người chết! Nhưng mùi đó là thế nào?”

Giọng Đinh Nhất nặng nề: “Nếu2như anh ta là người sống, vậy chắc chắn trong nhà anh ta có người chết…”

“Người chết? Ai chết? Ai lại để xác chết trong nhà? Chẳng lẽ anh ta giết người rồi đem xác về giấu trong nhà mình?” Tôi nghi ngờ nói.

Đinh Nhất lắc đầu: “Bây giờ tôi cũng không rõ, chỉ5có thể để mai sang nhà anh ta xem thử thế nào.”

Nghe anh ta nói thế, tôi nhớ ra một chuyện, nhà anh Lý này ở cùng tầng với Viên Phỉ Nhi, không thì sáng mai chúng tôi đến hỏi thăm chị ấy trước, phụ nữ ấy mà, lúc nào tin tức cũng nhanh6nhạy hơn chúng tôi.

Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất cùng đến tiệm ăn sáng, thường thì giờ này sẽ gặp Viên Phỉ Nhi. Quả nhiên, chúng tôi vừa bước vào tiệm ăn sáng của khu chung cư, thì đã thấy Viên Phỉ Nhi ngồi trong góc phòng ăn chính.

Thế là tôi để5Đinh Nhất đi mua bữa sáng, nhanh chân đi tới chỗ bàn Viên Phỉ Nhi. Chị ấy cảm thấy có người đứng trước mặt mình nên ngẩng đầu nhìn thử, sau đó vui vẻ nói: “Ai kia? Đúng là hiếm khi gặp được hai người ở đây! Dạo này có bận không?”

Đinh Nhất cầm3bữa sáng đến, tôi vội lấy đồ trong tay anh ta, sau đó cười nói với Viên Phỉ Nhi: “Mấy hôm nay cũng không có việc gì nên muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Dạo này chị thế nào? Chồng đang nghỉ phép à?”

Viên Phỉ Nhi u oán nói: “Nghỉ thì có nghỉ, nhưng về được nửa tháng thì lại đi rồi! Nhà mình mà cứ như nhà nghỉ vậy.”

Tôi cười nói: “Chị cũng không cần lo lắng vớ cẩn, chỉ cần tháng nào anh ấy cũng nộp tiền lương đầy đủ là ổn rồi, chị cũng không sợ anh ta sẽ ra ngoài linh tinh!”

Viên Phỉ Nhi cũng cười ha ha nói: “Đúng rồi, bây giờ không có tiền mà muốn ra ngoài tìm gái à? Còn khó hơn mặt trời mọc hướng Tây nữa!”

Lúc này, tôi như vô ý nói đến chuyện của anh Lý: “Đúng rồi, đêm qua tôi có gặp anh Lý cùng tầng với chị, thấy sắc mặt anh ấy không tốt lắm, có phải nhà anh ấy có chuyện gì không?”

Viên Phỉ Nhi khó hiểu nói: “Không có! Tôi cũng thường gặp vợ chồng họ, không nghe nói trong nhà có chuyện gì mà?”

Tôi gật đầu nói: “Chắc do em nghĩ nhiều, đúng rồi, trong nhà trừ hai vợ chồng anh ấy thì còn có ai nữa không?”

Viên Phỉ Nhi uống một hớp đậu nành rồi nói: “Nhà anh ấy còn có một con trai năm nay học lớp sáu, còn một mẹ già hơn bảy mươi tuổi, là mẹ của anh Lý.”

“Chị có hay gặp vợ chồng họ không?” Tôi hỏi tiếp.

Viên Phỉ Nhi cũng không để ý sao tôi lại hỏi nhiều như thế, chẳng mảy may nghi ngờ nói: “Con trai họ thì tôi cũng gặp thường xuyên, nhưng bà cụ thì đã lâu rồi mà không thấy ra khỏi cửa. Mới đầu tôi tưởng bà ấy về quê, về sau nghe chị Lý nói chuyện mới biết, dạo gần đây sức khỏe bà cụ không tốt nên thường nằm trong phòng.”

Tôi và Đinh Nhất liếc nhau, xem ra vấn đề chính là bà lão này…

Lúc này Viên Phỉ Nhi đột nhiên dè dặt nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay hai người dắt chó đi dạo cũng phải cẩn thận đấy, trong khu chung cư đã mất hơn mười con rồi, đều mất buổi tối cả, chắc là có bọn trộm chó đến chỗ chúng ta!”

Tôi nghe thế thì dọa chị ấy: “Vậy chị cũng phải cẩn thận đấy, nhà chị cũng nuôi chó mà!”

“Đương nhiên rồi, bây giờ buổi tối tôi đâu dám đưa nó đi dạo, cứ để nó loanh quanh trong nhà thôi, qua thời gian này đã! Tôi nghe mấy người chủ bị mất chó nói, mấy con chó đó không hề có phản ứng gì, mặc kệ là chó ngoan đến thế nào thì gọi cũng không có phản ứng! Cậu nói xem sao bọn trộm chó này lại lợi hại đến thế chứ!” Viên Phỉ Nhi khoa trương nói.

Ăn sáng xong, chúng tôi tìm một cơ hội đến nhà anh Lý, muốn nhìn xem bà lão nhà họ có phải đúng như chúng tôi nghĩ, đã chết trong nhà hay không?

Kết quả, chúng tôi vừa ra khỏi thang máy thì đã thấy chị Lý rời khỏi nhà. Vì bình thường chúng tôi không hay nói chuyện, cho nên cũng không quá quen. Nhưng chị ấy vẫn biết chúng tôi ở tầng trên, nghi ngờ hỏi: “Các cậu… có chuyện gì không?”

Vì anh Lý là công nhân điện nên tôi lấy bừa một cái cớ: “À, điện trong nhà tôi có chút vấn đề, muốn mượn ít đồ của anh Lý về kiểm tra xem sao.”

Chị Lý cũng không nghĩ nhiều, để chúng tôi vào nhà rồi nói: “Anh ấy đang đi làm nên không có ở nhà, tôi lấy thùng dụng cụ ra, các cậu xem dùng được cái nào thì lấy, tôi cũng không hiểu mấy thứ này lắm.”

Tôi vội vàng cảm ơn, sau đó quan sát xung quanh. Nhà bọn họ cũng khá sáng sủa, không giống vẻ có tà ma ẩn thân lâu ngày.

Mà sắc mặt chị Lý lại hồng nhuận, cũng không thấy có gì dị thường, nhưng tử khí trên người anh Lý từ đâu mà có? Lúc này chị Lý xách thùng dụng cụ ra, thế nên tôi cũng vờ vừa tìm đồ vừa nói chuyện phiếm với chị ấy: “Tôi nghe nói mẹ anh Lý cũng ở đây, một mình chị lo cho cả nhà chắc cũng không dễ dàng gì.”

Chị Lý cười nói: “Quen rồi là được, lúc đầu chưa quen, trên có già dưới có trẻ, ở giữa còn phải phục vụ anh ấy, nhưng về sau nghĩ lại, đây cũng là bổn phận của phụ nữ, cũng không quá khó khăn.”

Tôi nghe thấy lời chị Lý có chút ý oán trách, nhưng người già đến ở mà không phục vụ cũng không được.

Lúc này tôi giả bộ ngại ngùng nói: “Ai u, bà cụ đang nghỉ ngơi trong phòng ạ? Chúng ta nói chuyện có ảnh hưởng đến bà không!”

Không ngờ, mặt chị Lý lại tối sầm lại, sau đó xua tay nói: “Không sao, không sao, bình thường ban ngày bà ấy ngủ rất say, nói chuyện bình thường sẽ không đánh thức bà ấy.”

Lúc này tôi cũng hỏi nhiều rồi, nên tùy tiện cầm mấy thứ, đứng dậy nói với chị Lý: “Chúng tôi mượn tạm mấy thứ này trước, dùng xong sẽ trả lại anh chị.”

Chị Lý khách sáo nói: “Không cần vội, các cậu cứ dùng đi, lúc nào tiện đường xuống thì trả cũng được.”

Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, tôi và Đinh Nhất nhìn nhau, anh ta hỏi tôi: “Thế nào? Cậu cảm nhận được gì không?”