Người Tìm Xác

Chương 722




Thấy Bạch Kiện tự trách mình, tôi không đành lòng nên an ủi anh ta: “Anh không nhận được là vì chuyển phát nhanh đó đã bị Tôn Ái Huy lấy mất, lão đã cố ý muốn lấy thì anh có thể đoán được à?”

Trương Khải Lượng cũng nói: “Lão đại, em không trách anh, từ ngày đầu tiên làm cảnh sát, em đã chuẩn bị tâm lý2rồi, bây giờ nguyện vọng của em đã hoàn thành, sau khi trời sáng em sẽ rời đi.”

Tôi nhìn vẻ mặt xám trắng của Trương Khải Lượng nói: “Tâm nguyện của anh đã hoàn thành, nhưng anh có nghĩ đến chủ nhân của thân thể này không? Cậu ta là người mới nhập ngũ, bây giờ anh dùng cơ thể của cậu ta giết người, không phải là5hủy mất tiền đồ và cuộc sống của cậu ta sao?”

Tôi biết Bạch Kiện không nói những lời này được, nên tôi phải nói thay, nếu không sẽ chẳng công bằng với Trương Khải Lượng chút nào.

Bạch Kiện cũng khó xử nói: “Trương Khải Lượng cũng là một tên nhóc rất khá, bây giờ Tôn Ái Huy chết rồi, cậu ta muốn trắng án cũng hết cách.”

Bầu không6khí chợt đông cứng, tôi biết thật ra âm hồn này cũng hiền lành, trước đó anh ta chỉ là bị lửa giận muốn báo thù che hết đầu óc thôi, nhưng bây giờ khi tỉnh táo lại, anh ta cũng sẽ thấy áy náy.

Thấy hai người họ đều không nói gì, tôi đành chuyển hướng vấn đề: “Có một chuyện từ đầu đến giờ tôi vẫn không5hiểu, chuyện này đã hơn bốn năm rồi, tại sao đến bây giờ anh mới nghĩ tới chuyện ám người khác để giết Tôn Ái Huy?”

Trương Khải Lượng cũng bất đắc dĩ nói: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn du đãng quanh cục nhưng không có ai nhìn thấy hết… trừ cậu và chủ nhân của thân thể này.”

“Tôi? Vậy vì sao anh không chọn tôi?” Tôi vẫn3không hiểu được.

Trương Khải Lượng nhún vai nói: “Lúc đó tôi cảm nhận được trong cơ thể của cậu có một luồng âm khí rất mạnh, nếu tôi tùy tiện ám cậu, chỉ sợ là sẽ bị luồng âm khí đó cắn nuốt mất. Còn chủ nhân của thân thể này, sở dĩ cậu ta có thể nhìn thấy tôi, là vì cây súng cậu ta cầm… đó chính là cây súng trước kia của tôi.”

Khó trách, Trương Khải Lượng xui xẻo là do đã nhận súng của một cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, thế nên mới dẫn đến những chuyện sau đó. Nhưng vấn đề bây giờ là cả cục đều nhìn thấy Trương Khải Lượng dùng súng bắn chết Tôn Ái Huy, điều này không thể nghi ngờ được, cho dù là kết quả tốt nhất thì cũng phải từ bỏ bộ cảnh phục này vĩnh viễn.

Cuối cùng, tôi và Bạch Kiện bàn bạc rất lâu mới miễn cưỡng nghĩ ra một cách, đó chính là để Trương Khải Lượng đi làm giám định thần kinh, hy vọng là có thể dùng lý do tâm thần phân liệt để chối bỏ trách nhiệm.

Nhưng cứ như vậy, âm hồn trong cơ thể cậu ta tạm thời cũng không thể rời đi được, mặc dù tôi biết, để lệ quỷ bám theo cơ thể người sống thời gian dài sẽ không tốt, nhưng nếu không làm vậy, rất khó để Trương Khải Lượng được giám định là tâm thần phân liệt.

Với Trương Khải Lượng mà tôi nhìn thấy ban ngày, bảo cậu ta giả điên thì chắc chắn là không được rồi! Thế nên việc này phải giao cho âm hồn nhập vào cậu ta mới được, đây cũng là chuyện duy nhất anh ta có thể làm cho Trương Khải Lượng.

Cuối cùng, Trương Khải Lượng cũng có được kết luận bị tâm thần phân liệt, cậu ta có hai nhân cách, bởi vậy hành vi giết Tôn Ái Huy không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng cậu ta cũng không thể tiếp tục làm cảnh sát được nữa, chỉ có thể từ chức về nhà chữa bệnh. Dù sao nổ súng giết người trong Cục công an cũng không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn phải cho người bị hại một lời giải thích mới được.

Oan hồn trên người Trương Khải Lượng cuối cùng được chú Lê tiễn đi, chuyện này cũng không phức tạp, chú Lê niệm một đoạn chú Vãng Sinh, để anh ta không còn vương vấn gì nhân thế nữa.

Tôi liên tiếp giúp Bạch Kiện xử lý hai vụ giết người, bây giờ vừa thấy Bạch Kiện là lại đau đầu, nhưng lão này lại cứ muốn mời cơm, nói là phải cảm ơn chúng tôi đã giúp đỡ.

Tất nhiên là chú Lê không khách sáo rồi, dù làm việc nhà nước không được nhận tiền công, nhưng nhận chút báo ân cũng được, nếu không thì còn ai chịu làm không công chứ! Trong bữa ăn, tôi có hỏi anh ta chuyện của Trương Khải Lượng.

Bạch Kiện cho hạt lạc vào miệng, thở dài nói: “Thật ra Trương Khải Lượng là người có khả năng kế nhiệm tốt, bồi dưỡng thêm cũng không kém tên nhóc năm kia là bao, đáng tiếc! Tuy nói không cần chịu trách nhiệm hình sự, nhưng sau này muốn ăn cơm nhà nước thì chắc chắn cũng không được! Có điều, tôi nghe nói cha mẹ cậu ta đều là dân kinh doanh có nhà máy riêng, cậu ta có thể quay về giúp quản lý công ty!”

Tôi nghe xong cảm thấy Trương Khải Lượng này cũng là một phú nhị đại (con nhà giàu), như thế cũng tốt, có lẽ người nhà cũng không muốn con trai làm cảnh sát! Vừa hay có chuyện này đưa cậu ta về làm trong công ty.

Nhìn người ta xem, trải qua chuyện lớn như thế, nhưng kết quả tệ nhất chính là quay về làm phú nhị đại?! Đúng là cùng làm người nhưng số mệnh lại khác nhau!

Lúc này, tôi đột nhiên muốn xem ảnh của cảnh sát đã hy sinh kia! Nhưng khi Bạch Kiện đưa ảnh chụp của anh ta ra, thoáng chốc tôi cứng đờ cả người…

“Cậu là ai? Đã trễ thế này còn tới đây làm gì?

“Tôi tới cùng Bạch Kiện, tới… bàn bạc công việc.”

“Cậu tới nhận xác à?”

“Ừ, là tới… xem thi thể.”

“Cậu tên gì?”

“Tôi là Trương Tiến Bảo, anh cảnh sát tên gì thế?”

“Tôi tên Viên Soái.”

Cảnh tượng trong nhà xác lại xuất hiện trong đầu, vốn khi đó tôi cũng ngờ ngợ anh cảnh sát Viên Soái kia chính là đồng đội đã hy sinh khi còn trẻ của Bạch Kiện rồi, khó trách anh ta nói đã từng gặp tôi ở trong cục.

Tôi đã nói rồi mà, đêm hôm khuya khoắt đứng ở cổng nhà xác, đúng là chẳng có chuyện gì tốt lành!!

Sau khi cơm nước no nê, chúng tôi ai về nhà nấy, nói thật, hôm nay nói chuyện với Bạch Kiện rất vui vẻ, cho nên tôi cũng uống hơi nhiều. Không ngờ Đinh Nhất vừa đỡ tôi vào thang máy thì chợt nghe thấy giọng đàn ông vang lên: “Chờ chút…”

Đinh Nhất vô thức ấn nút mở cửa, là anh Lý ở tầng dưới chạy vào thang máy, thấy chúng tôi mở cửa thì khách sáo nói: “Cảm ơn! Vừa rồi tôi đang lo không còn tay ấn nút thang máy nữa.”

Tôi cười với anh ta: “Không có gì, chúng ta ở tầng trên tầng dưới, không cần phải khách sáo như thế.”

Dù Đinh Nhất không nói chuyện, nhưng cũng chủ động ấn phím tầng anh ta ở. Nhưng khi anh Lý đến gần, tôi mới giật mình, ấn đường của anh ta biến thành màu đen, trên người còn có mùi tử khí nồng đậm…

Nhìn anh Lý lúc đi ra còn gật đầu với chúng tôi, tôi đành mỉm cười đáp lời. Cửa thang máy vừa đóng lại, tôi và Đinh Nhất nhìn nhau, xem ra không phải là tôi say rượu nên nhìn nhầm, Đinh Nhất cũng phát hiện điểm lạ thường của anh ta.