Người Tìm Xác

Chương 724




Nghe Đinh Nhất hỏi thế, tôi lắc đầu: “Tạm thời thì không, có điều chắc chắn là bà Lý có vấn đề, vì tôi có thể mơ hồ nhìn thấy khí đen lởn vởn ở cửa phòng bà ta.”

Đinh Nhất cũng gật đầu nói: “Mặc dù tôi không nhìn thấy âm khí, nhưng có ngửi được mùi lạ, giống như2mùi formalin dùng bảo quản xác trong bệnh viện, có thể là để che dấu mùi xác chết trong phòng.”

Tôi mạnh dạn đưa ra giả thiết: “Ý của anh là vợ chồng họ Lý không muốn nuôi mẹ già nên đã giết bà ta rồi giấu xác trong nhà?”

Đinh Nhất lắc đầu: “Chắc không phải, vì trong nhà trừ hai5người đó thì còn có một đứa bé học tiểu học nữa.”

Tôi nghĩ cũng đúng, đứa trẻ tầm tuổi đấy rất hay tò mò, nếu họ thực sự giết bà lão thì sao nó lại không biết được? Tâm tư của trẻ con có thể sâu bao nhiêu chứ? Một khi nó biết, chỉ cần người khác dọa một tí6là đã nói hết ra rồi, chuyện này quá nguy hiểm mà lại không hợp lý, cho nên khả năng không cao.

Hơn nữa, nếu như họ đã giết bà lão rồi giấu trong nhà, sao lúc nãy chị Lý lại cho hai người hàng xóm không thân quen như chúng tôi vào nhà chứ? Nếu thật thì chị ấy cũng5quá bình tĩnh rồi?

Xem ra nếu muốn làm rõ chuyện này thì chúng tôi phải tìm cơ hội khi nào nhà không có ai để vào đó kiểm tra xem. Theo lý thuyết, bình thường nhà họ chỉ có chị Lý và bà Lý ở nhà, cho nên chỉ cần chúng tôi thừa dịp chị ấy đi chợ rồi lẻn3vào thì sẽ không bị ai phát hiện.

Sáng hôm sau, Đinh Nhất dắt chó đi thám thính trước, vẫn ở dưới lầu theo dõi, anh ta thấy anh Lý và con trai đều ra ngoài vào buổi sáng. Sau khoảng mười giờ rưỡi, chị Lý cũng cầm giỏ đi chợ.

Để an toàn, tôi dắt Kim Bảo đứng dưới lầu, đề phòng người nhà họ Lý đột ngột quay về, tôi sẽ lập tức báo tin cho Đinh Nhất. Chắc Kim Bảo cũng thấy lạ, bình thường lúc nào cũng đưa nó về sớm, sao hôm nay lại thay phiên nhau đưa nó đi chơi thế kia?!

Chẳng biết có phải vì lo cho bà cụ trong nhà hay không mà chị Lý về sớm hơn tôi nghĩ, tôi vội gọi cho Đinh Nhất bảo anh ta ra ngoài, nhưng điện thoại không thể gọi được.

Lòng tôi cuống lên, thầm nghĩ sao Đinh Nhất lại bất cẩn như thế, chẳng lẽ có nguy hiểm gì? Nghĩ vậy, tôi kéo Kim Bảo chạy vội vào thang bộ, vì sợ nếu đi thang máy sẽ gặp chị Lý, nên đành phải leo thang bộ.

Kim Bảo tuy nhỏ thế nhưng thể lực tốt hơn tôi nhiều, nó còn tưởng tôi đang thi chạy nên hưng phấn kéo tôi chạy lên trên, khiến tôi suýt nữa thì hộc máu tại chỗ!

May là cuối cùng tôi cũng kịp chạy đến cửa nhà họ Lý trước, lúc tôi mở cửa thì thấy Đinh Nhất nhắm hai mắt ngồi trong phòng khách nhà họ?! Tôi cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vội ném dây dắt chó cho Kim Bảo tự ngậm lấy, sau đó dùng hết sức đỡ Đinh Nhất trốn đi.

Đúng lúc ba chúng tôi lách vào được thang bộ thì cửa thang máy mở ra, tim tôi bị dọa cho đập bùm bụp không thôi… Ra khỏi nhà họ Lý, tôi mới tỉnh táo hơn một chút, vội dìu Đinh Nhất lên rồi mới vào thang máy về.

Về đến nhà, tôi để Đinh Nhất xuống ghế salon, Kim Bảo thấy Đinh Nhất không giống bình thường cũng vội vàng chạy quanh người chúng tôi. Tôi thử vỗ vỗ mặt Đinh Nhất, không thấy anh ta có phản ứng gì, giống như gặp ác mộng mà không tỉnh lại được.

Sau đó tôi thử nhiều cách khác cũng không gọi được Đinh Nhất dậy, cuối cùng đành phải gọi cho chú Lê. Lúc chú Lê nhận được điện thoại, không nói gì đã vội chạy đến nhà tôi, vì trong trí nhớ của chú, Đinh Nhất chưa từng gặp phải tình huống như thế này.

Sau khi chú Lê đến, nghe kể sơ lược về chuyện chúng tôi trải qua ở nhà họ Lý rồi, chú ấy mới đi kiểm tra Đinh Nhất. Theo như chú ấy nói, chỉ có hiểu nguyên nhân thì mới có thể biết được vì sao Đinh Nhất lại thành ra như thế này? Cuối cùng chú ấy kết luận, rất có thể Đinh Nhất đã mất một hồn một phách ở nhà họ Lý…

Tôi khiếp sợ nói: “Bà Lý lợi hại như thế ạ?”

Chú Lê gật đầu nói: “Nếu đúng như những lời cháu nói, thì bây giờ bà lão này không được tính là người sống, nhưng cũng không phải kẻ đã chết…”

“Là sao ạ?”

Chú Lê thấy tôi không hiểu thì giải thích kỹ: “Nếu bà ta đã chết, thì khi cháu vào nhà họ Lý chắc chắn sẽ cảm nhận được, nhưng cháu không thấy gì, ngoại trừ cảm giác âm khí nồng đậm thì không còn gì khác. Nhưng nếu còn sống thì tử khí trên người con trai bà ta từ đâu mà ra? Điều này nói lên, thân thể bà Lý đã chết, nhưng hồn phách của bà ta vẫn còn lưu lại ở đó, tiếp tục cuộc sống.”

“Chuyện này cũng không thể nào? Nếu nhà họ có xác sống, sao chị Lý và con trai lại không biết? Nhưng cháu thấy ánh mắt họ vẫn bình thường, người cũng không có âm khí!” Tôi nói

Chú Lê lắc đầu: “Có lẽ… chắc chỉ có con trai của bà ta tiếp xúc với mẹ mình thôi? Điều này có thể giải thích vì sao chỉ mỗi cậu ta có mùi tử khí.”

Tôi vội hỏi: “Xác sống có thể bắt mất một hồn một phách của Đinh Nhất ạ?”

“Chỉ là xác sống thì không, nhưng là xác sống có ăn thịt uống máu thì có thể, gần đây trong cư xá các cháu có chuyện gì đặc biệt không?” Chú Lê hỏi.

Nghe chú ấy hỏi, tôi mới sực nhớ ra, Viên Phỉ Nhi từng nói trong khu chung cư gần đây thường bị mất chó, không phải là có liên quan đến họ đấy chứ? Tôi nói nghi ngờ của mình với chú Lê, chú ấy gật đầu: “Đúng rồi, chắc chắn là thứ kia làm, may mà các cháu phát hiện kịp thời, nếu không đợi bà ta chán ăn máu thịt chó, chỉ sợ sẽ chuyển sang ra tay với con người!”

“Nhưng bây giờ chúng ta lấy lại hồn phách bị mất của Đinh Nhất thế nào ạ? Hay lại đến nhà họ Lý lần nữa?” tôi hỏi.

Chú Lê xua tay nói: “Không cần, tối nay chú có cách đưa hồn phách Đinh Nhất về, chú tin thứ kia chưa có khả năng lớn đến mức giam giữ được một hồn một phách của Đinh Nhất, chú đoán có lẽ vì bị Đinh Nhất phát hiện nên bà ta mới làm thế trong lúc cấp bách.”

Sau đó chú Lê về nhà lấy mấy thứ, đợi đến tối sẽ làm đàn chiêu hồn…

Tôi thấy trước đây chú Lê chiêu hồn cho người ta đều dùng gà trống, nhưng thứ lần này chú ấy dùng lại khiến tôi rất kinh ngạc, không ngờ lần này chú Lê lại dùng một chiếc gương cổ để gọi một hồn một phách của Đinh Nhất về.