Đến đây tôi mới hiểu rõ, nhất định có người nhìn thấy Đặng Tiểu Xuyên khi đó đang bị Lương Tuệ ám bắt cóc Đỗ Tư Viễn!
Mặc dù chúng tôi đều có thể chứng minh người thực sự bắt cóc Đỗ Tư Viễn không phải là Đặng Tiểu Xuyên, thế nhưng lời làm chứng của chúng tôi không được coi là chứng cứ, nên không giúp được anh ta…
Sau đó chúng tôi cũng có đến gặp Đặng Tiểu2Xuyên, không ngờ tinh thần của anh ta lại tốt hơn, giống như không quan tâm việc mình phải ngồi tù.
Đặng Tiểu Xuyên cảm thấy mặc dù mình không cố ý làm hại Đỗ Tư Viễn, nhưng trong chuyện của Lương Tuệ, anh ta cũng không hoàn toàn vô tội, thế nên chỉ có ngồi tù lòng anh ta mới bình tĩnh lại.
Chú Lê còn nói anh ta làm vậy cũng rất thông minh, như vậy có thể5bảo vệ được mạng sống của mình, cũng coi như chuộc tội chuyện của Lương Tuệ. Dù Lương Phi vẫn còn muốn báo thù cũng không thể ra tay.
Lữ Ngọc Hải theo lời chú Lê, bảo con trai bán công ty đi, đồng thời xóa tài khoản livestream của Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan. Thật ra, lần này coi như Lữ Diệu Bách gặp tai bay vạ gió, xem ra sau này anh ta muốn đầu tư6còn phải học hỏi nhiều hơn nữa!
Nhưng đối với Lương Phi, tôi vẫn cảm thấy bất an, không biết bây giờ anh ta thế nào? Sau này tôi và Đinh Nhất có đến xưởng gia công màu của anh ta xem, nhưng không có ai.
Triệu Tinh Vũ cũng không biết tung tích của Lương Phi, chỉ nghe hàng xóm xung quanh nói, có một đêm Lương Phi đột nhiên về nhà thu dọn quần áo, nói là phải5về nhà, sau đó thì không có tin gì của anh ta nữa.
Lần này mặc dù quá trình không dễ dàng, nhưng khi nhìn số tiền Lữ Ngọc Hải gửi vào tài khoản, lòng tôi lập tức cảm thấy bao nhiêu vất vả đều được bù đắp. Vì thế tôi còn gọi cả Bạch Kiện, muốn cảm ơn mấy cảnh sát đã giúp đỡ, mời họ một bữa cơm, đương nhiên cũng bao gồm cả Trương Lỗi.
Tôi và3Trương Lỗi đều biết nhau, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, lần này nghe nói anh ấy đã khỏi bệnh được xuất viện nên tôi muốn mời họ cùng ăn cơm. Lần đầu tiên gặp Trương Lỗi, ấn tượng đầu tiên về anh ấy là người rất bình tĩnh, điểm này khác hẳn Bạch Kiện, có lẽ ở nơi làm việc lúc đầu bọn họ là đồng nghiệp bù trừ hỗ trợ lẫn nhau.
Bạch Kiện giới thiệu chúng tôi với nhau, tôi vươn tay trước: “Đồn trưởng Trương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay mới được gặp mặt!”
Trương lỗi bắt tay tôi: “Đừng gọi thế, cậu là bạn của Bạch Kiện cứ gọi tôi là anh Trương được rồi!”
Tôi lập tức gọi: “Anh Trương!”
Trong bữa cơm chúng tôi nói chuyện vui vẻ, mặc dù mọi người đều biết tôi làm gì, nhưng cũng không ai vì điều đó mà mất tự nhiên. Trương Lỗi cũng nói, thật ra họ làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa bao giờ gặp những chuyện không thể giải thích, nhưng hầu hết đều hiểu phải giả bộ hồ đồ, không muốn truy đến cùng.
Có nhiều chuyện, trong lòng họ biết rõ là chuyện gì, nhưng trên báo cáo phải viết thế nào, không thể viết vụ án đó là do sự kiện dị linh được đúng không?
Chúng tôi cao hứng nói chuyện, Trương Lỗi đã kể một chuyện quái dị anh ấy từng gặp…
Muốn kể chuyện này, đúng là có chút liên quan đến tôi, còn nhớ lúc chúng tôi phát hiện Đỗ Tư Viễn ở khu biệt thự cũ nát kia chứ? Nghe Trương Lỗi nói, khu vực đó thật ra từ khi bắt đầu thi công đã thực hiện đầy đủ thủ tục, nhưng sau đó phải dừng lại vì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, không thể không dừng.
Lúc đó có một công nhân trong lúc điều khiển xe trộn bê tông, không cẩn thận bị kéo vào trong thùng trộn, chết rất thảm ngay lập tức, nhưng vì lúc đó không ai phát hiện ra nên xe bê tông này vẫn được sử dụng bình thường.
Sau này, thùng trộn thường xuyên bị trục trặc, đưa đi kiểm tra sửa chữa, phát hiện một thi thể đã bị biến dạng nghiêm trọng bên trong, lúc đó mới biết có công nhân bị chết.
Mặc dù lúc đó họ cũng đã bồi thường cho gia đình người chết, nhưng xe bê tông kia cụ thể dùng cho căn biệt thự nào thì không ai biết được. Mới đầu, chủ đầu tư cũng không coi trọng chuyện này, dù sao đến lúc xây hoàn thiện rồi bán đi, người ngoài cũng không biết có chuyện như thế xảy ra, vì vậy cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Không ai biết, một thời gian ngắn sau, công trường đang thi công đột nhiên xảy ra vấn đề, mấy đội thi công đều lần lượt không chịu làm việc nữa, cho dù không lấy được tiền lương cũng không làm tiếp, không muốn tiếp tục làm ở công trường này!
Lúc đó không phải là đầu năm, cũng không phải cuối năm, những đội thi công tốt đều đang bận làm công trình khác, cho nên đơn vị thi công tạm thời không tìm được công nhân!
Mới đầu bọn họ chỉ nghĩ những công nhân này muốn tăng lương, nên đã hẹn đội trưởng của các đội ra đàm phán. Dù sao bây giờ bọn họ bỏ đi, công trình không tiếp tục thực hiện, tổn thất của họ cũng không nhỏ! Một năm này coi như làm không công à?
Nhưng mấy đội trưởng kia chắc chắn chuyện này không phải vì tiền, mà là vì mạng, nếu làm tiếp thì sợ sẽ không giữ được cái mạng này, có nhiều tiền hơn cũng đâu có ý nghĩa gì?
Lúc này mấy người phụ trách thi công mới biết, những công nhân này sở dĩ không chịu làm việc ở công trường nữa vì ở đây trời vừa tối sẽ bắt đầu có ma…
Hóa ra, từ sau khi người công nhân bị rơi vào xe bê tông chết đi, công trường vẫn không yên ổn. Lúc đầu, có công nhân đi vệ sinh ban đêm, luôn nhìn thấy một người cả người đều là xi măng đi loanh quanh trong công trường.
Vì diện tích ở đây không nhỏ nên cùng lúc có mấy đội công nhân cùng làm việc, mọi người đều cho rằng đó là người đội khác, cũng không để ý. Nhưng đến một ngày, có một công nhân tên là Lưu Đại cũng đi vệ sinh vào đêm bị dọa ngất tại chỗ.
Lúc sáng mới có người phát hiện ra anh ta, người chỉ còn chút sức. May mà đưa đến bệnh viện kịp mới cứu được, nhưng cũng bị dọa sợ, không dám quay lại công trường làm.
Có một nhân viên tạp vụ cùng đội anh ta đến thăm, đã hỏi anh ta thấy gì mà sợ hãi như vậy? Lúc đó, Lưu Đại run rẩy nói với họ, ban đêm lúc đi tiểu anh ta gặp đồng hương.
Nhân viên tạp vụ bên cạnh buồn cười nói: “Anh đúng là! Gặp đồng hương mà cũng bị dọa ngất”
Nhưng Lưu Đại lắc đầu tiếp tục nói: “Các cậu biết cái gì? Đồng hương kia của tôi chính là người lúc trước rơi vào bồn trộn bê tông! Lúc đó cả người anh ấy đều là xi măng, còn cười với tôi…”