Người Tìm Xác

Chương 678




Nghe cách chú Lê nói, tôi thở dài: “Vậy cũng không cần vội, dù cho bây giờ Lương Phi có phát livestream, anh ta cũng đâu chắc chắn những fan hâm mộ của Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan sẽ xem đâu? Trừ khi hai bóng ma kia tự phát livestream…” Nhưng nói được nửa câu, tôi đột nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ Lương Phi muốn dùng tài khoản của hai người kia phát livestream!?

Chú Lê tất nhiên cũng nghĩ2đến chuyện này, lập tức trầm giọng nói: “Hỏng rồi! Chú phải gọi điện ngay cho Lữ Diệu Bách!” Nhưng sau khi gọi điện thì không thấy Lữ Diệu Bách nghe máy!

Việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nếu như không may Lương Phi thành công thì không biết bao nhiêu người sẽ mất mạng! Ba chúng tôi lập tức chạy đến công ty Lữ Diệu Bách tìm anh ta, nhưng thư ký của anh ta lại5nói: “Hôm nay tổng giám đốc Lữ không đi làm.”

Chú Lê định đến nhà anh ta tìm, nhưng tôi ngăn lại: “Chú từ từ đã, nếu như chuyện này đúng như chúng ta nghĩ, Lữ Diệu Bách phải đang ở công ty mới đúng!” Nói xong tôi quay lại hỏi thư ký kia: “Bộ phận kỹ thuật của các anh ở đâu?”

Người thư ký nói: “Ở tầng bảy, nhưng đó là nơi quan trọng của công ty, không có sự6đồng ý của tổng giám đốc Lữ, người ngoài không được vào!”

Tôi nói dối: “Cô yên tâm, chúng tôi chắc chắn tổng giám đốc Lữ sẽ đồng ý, nếu không cô gọi điện cho Lữ Ngọc Hải xem có phải ông ấy đã đồng ý không?”

Ông bố quả nhiên xử lý dễ dàng, thư ký lập tức đưa chúng tôi lên bộ phận kỹ thuật ở tầng bảy. Nhưng chúng tôi vừa đến nơi, đã thấy mấy nhân viên kỹ5thuật ngây ngốc đứng ở cửa. Hỏi mới biết lúc nãy Lữ Diệu Bách bảo bọn họ đăng nhập tài khoản trực tuyến của Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan, sao đó đuổi họ ra ngoài, nói anh ta có một chương trình livestream đặc biệt…

Tôi nghĩ thầm có chuyện xấu rồi! Cố đuổi theo mà vẫn chậm một bước, hy vọng vẫn còn kịp! Nhưng đúng lúc này thì cửa phòng kỹ thuật bị khóa bên trong, ngay cả3Đinh Nhất cũng không mở được.

Chú Lê nhìn qua, thì thầm: “Cửa này có thứ kỳ lạ, nếu muốn mở phải dùng máu chó đen trừ tà mới được!”

Tôi nghĩ thầm, lúc này đi đâu tìm được máu chó đen chứ! Tôi dùng sức đẩy cửa thăm dò, nhưng cửa không hề nhúc nhích… Trong lúc gấp gáp tôi đột nhiên nhìn lên bóng đèn LED trên đầu, lập tức nghĩ cắt điện là được mà?!

Tôi quay lại hỏi nhân viên công ty đứng cạnh: “Công tắc điện của tòa nhà nằm ở đâu?”

Một nhân viên đeo kính vẻ thư sinh nói: “Công tắc ở trên tầng thượng…”

Tôi vội hỏi anh ta: “Nếu bây giờ cắt điện, có phải sẽ chặn đứt được tín hiệu livestream không?”

Người đàn ông đẩy kính nói: “Đương nhiên rồi, tín hiệu trong tòa nhà không tốt, nếu muốn phát livestream thì rất khó!”

Tôi vội bảo Đinh Nhất: “Nhanh lên tầng thượng cắt điện!”

Đinh Nhất gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy lên cầu thang. Lúc này có một nhân viên lên tiếng: “Mau xem, bắt đầu phát livestream trên mạng rồi!”

Tôi giật điện thoại trong tay anh ta xem, thấy mặt Lữ Diệu Bách xám xanh, biểu lộ cứng ngắc trước ống kính nói: “Xin chào các fan hâm mộ của Tiểu Mỹ và Lan Lan!”

Vốn Lữ Diệu Bách đồng thời đăng nhập cả hai tài khoản của Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan, lúc này tôi nhìn số lượng người theo dõi đã lên đến hơn một vạn, mà còn không ngừng tăng lên.

Chỉ thấy Lữ Diệu Bách trước ống kính cười quỷ dị một tiếng, nói: “Các vị còn nhớ lần cuối cùng Tiểu Mỹ và Lan Lan livestream không? Các cô ấy đã dạy mọi người một chú ngữ có thể phòng muỗi đốt, hôm nay tôi ở đây giúp mọi người nhớ lại nội dung của bùa chú kia…”

Xong rồi! Nếu không ngắt điện kịp, chỉ sợ tên ngốc Lữ Diệu Bách này sẽ khởi động bùa chú, đến lúc đó dù là Đại La Chân Tiên cũng không cách nào xoay chuyển!

Trong lúc tôi đang gấp như lửa cháy, thì xung quanh bỗng nhiên tối om, xem ra Đinh Nhất đã thành công, tòa nhà này đã cắt điện.

Đột nhiên tối om, mọi người xung quanh hoảng hốt, vội lấy điện thoại ra chiếu sáng, lúc này phát hiện cửa phòng kỹ thuật lúc nãy còn đóng giờ đã mở toang!

Lúc tôi và chú Lê xông vào thấy Lữ Diệu Bách mềm oặt ngất trên đất, bên cạnh là hai chiếc điện thoại đã bị ngắt tín hiệu.

Chú Lê thở dài nói: “Xem ra người đã chạy rồi!”

Tôi vội gọi điện cho Đinh Nhất bảo anh ta mở điện lại, đồng thời nói với anh ta là Lương Phi đã chạy rồi. Đinh Nhất nghe xong chỉ nói lại một câu: “Tôi đuổi theo gã ta.” Sau đó cúp điện thoại.

Điện sáng lại, cấp dưới của Lữ Diệu Bách ấn vào huyệt trung nhân, ép ngực anh ta mấy lần mới từ từ tỉnh lại…

Thấy anh ta tỉnh lại, tôi hỏi anh ta có nhớ chuyện gì đã xảy ra không? Kết quả vẻ mặt Lữ Diệu Bách mù tịt nói: “Tôi chỉ nhớ, đêm qua có đi ra ngoài uống rượu với bạn, nhưng sau đó đến công ty thế nào thì không nhớ gì cả.”

Chú Lê vạch mí mắt anh ta xem: “Đúng là bị ám, có điều bây giờ không còn đáng ngại.” Sau đó chú ấy dặn dò Lữ Diệu Bách vài câu, bảo anh ta buổi tối đừng ra khỏi nhà, tránh có thứ gì đó không sạch sẽ bám theo.

Không lâu sau Đinh Nhất cũng quay lại, anh ta nói mặc dù không bắt được Lương Phi nhưng trên cầu thang có thấy vết máu, có lẽ Lương Phi cũng bị thương rất nặng.

Chú Lê cũng gật đầu nói: “Nghe nói người hạ cổ một khi thất bại chắc chắn sẽ bị phản phệ. Lương Phi muốn một lần giải quyết nhiều người như vậy, hẳn là hạ cổ rất nặng, có lẽ bây giờ đến tự bảo vệ cũng khó, chắc sẽ không gây phiền phức cho người khác được nữa!”

Tôi hơi lo nói: “Chỉ hy vọng là thế…”

Chuyện đến đây coi như kết thúc, chú Lê tự đến gặp cha của Lữ Diệu Bách nói với ông ta Lữ Diệu Bách không thích hợp với nghề này. Nếu như sau này muốn đi lại bình an, thì nên để anh ta làm một ngành nào nhiều dương khí ấy!

Nhưng có một việc chúng tôi không ngờ đến, vài ngày sau cảnh sát đến bắt Đặng Tiểu Xuyên. Tội danh là cố ý hãm hại người khác dẫn đến tử vong, người bị hại chính là Đỗ Tư Viễn.

Tôi lúc đầu còn tưởng họ bắt nhầm, nhưng sau khi đến cục công an tìm hiểu mới biết, tất cả chứng cứ đều chứng minh Đặng Tiểu Xuyên đã bắt cóc Đỗ Tư Viễn.