Người Tìm Xác

Chương 638




Chuyện vừa rồi khiến tôi khá mệt mỏi, bởi vậy sau khi lên giường, chỉ một lát tôi đã ngủ thiếp đi… Nhưng ngủ chưa được bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác có ai đó chen vào2nằm cùng mình.

Tôi mơ mơ màng màng nghĩ mình đang ở nhà nên dịch người sang bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “Đinh Nhất, anh nằm yên đi được không? Đừng có lấn tôi…”

Mới nói được nửa câu, tôi5giật mình tỉnh lại vì nhớ ra mình đang không ngủ ở nhà! Đinh Nhất cũng đang ngủ ở phòng bên cạnh, với tính cách của anh ta thì không thể nào giữa lúc đêm khuya lại chen6vào ngủ cùng tôi được!

Cảm giác lạnh buốt từ dưới chân lan đến toàn thân, tôi sợ đến mức chẳng dám cử động, cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn. Bây giờ tôi mới thấy hối hận vì5đã chia phòng ra ngủ riêng, giờ thì hay rồi, nửa đêm gặp ma, có muốn gọi người đến cứu cũng không gọi ra tiếng.

Không đúng, rõ ràng trên người tôi có mang theo răng thú cơ mà?3Có thứ này rồi sao tôi có thể bị ma trèo lên giường được? Nghĩ tới đây, tôi bèn ngồi dậy, sau đó thấp thỏm nhìn về phía bên trái.

Tôi thở phào, hóa ra bên cạnh tôi là một cái gối, chắc vừa rồi ngủ mơ nên tôi mới đẩy cái gối còn lại sang một bên.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, lúc tôi ở trong nhà mình có bao giờ ngủ xấu như thế đâu! Cứ mỗi lần đặt lưng xuống giường là sẽ nằm im bất động, thế mà tại sao hôm nay tôi lại đẩy một cái gối sang bên cạnh nhỉ?

Đương lúc nghĩ ngợi, bên khóe mắt tôi bỗng dưng bắt được một cái bóng trắng lướt qua trước giường, trong nháy mắt, toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng hết cả lên! Chẳng phải chú Lê đã nói nơi này rất sạch sẽ đấy à? Tại sao lại có bóng ma bay qua trước giường tôi?

Kính!? Đúng rồi, chỉ cần đeo kính lên là ổn! Tôi vội vàng nhắm mắt lại sờ lên trên đầu giường một lúc mới tìm được cặp kính kia. Đeo nó lên xong, tôi mở mắt nhìn xung quanh thì không thấy gì nữa cả, nhưng cảm giác mới vừa rồi quá chân thật, chắc chắn không phải do tôi nhìn lầm.

Tôi nhìn lướt qua màn hình điện thoại thì thấy đã hơn ba giờ sáng, bị đánh thức vào giờ này sao còn ngủ tiếp được, thế là tôi đứng dậy đi ra ngoài gõ cửa phòng của Đinh Nhất.

Nhưng tôi gõ mãi mà không thấy bên trong có phản ứng, tôi thầm nghĩ, tên này bình thường có ngủ sâu như thế đâu nhỉ! Hôm nay anh ta bị làm sao vậy? Không còn cách nào khác, tôi đành phải sang gõ cửa phòng chú Lê, nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa…

Hết cách, tôi phải bấm số gọi điện cho Đinh Nhất, nhưng điện thoại báo máy bận… Lúc này tôi mới cảm giác có gì đó không bình thường, gõ cửa không ai trả lời, đường dây điện thoại không thông, không phải họ đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Nghĩ thế nên tôi nóng nảy hô lên: “Đinh Nhất! Chú Lê! Hai người đang làm gì đấy? Chú Lê! Hai người không ở trong phòng à?”

Nhưng trong hành lang vắng chỉ vang vọng mỗi giọng nói của tôi, dường như ở đây không có một ai cả. Tôi cầm lấy răng thú ở trước ngực, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó tôi bắt đầu nghĩ lại chuyện vừa rồi.

Tôi bị cảm giác chiếc gối đầu chen vào nằm cạnh mới tỉnh lại, sau đó thấy có bóng ma trong phòng, tôi đeo kính lên rồi đi ra ngoài tìm chú Lê và Đinh Nhất, nhưng gõ cửa mãi mà không thấy ai ra mở, điện thoại cũng không gọi được. Nhưng trước lúc tôi đi ngủ tất cả vẫn còn bình thường, xem ra vấn đề xuất hiện sau lúc tôi đi ngủ.

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng quay trở về căn phòng của mình, ở bên trong hoàn toàn bình thường, không có chỗ nào khác với trước lúc tôi đi ngủ cả, ngoại trừ… bảng lịch điện tử ở trên tường, thời gian hiển thị ở phía trên lại là ngày 14 tháng 7 năm 2010…

Nhưng chi tiết này cũng chẳng nói lên điều gì cả, vì lúc trước, khi tôi bước chân vào căn phòng này cũng không nhìn kỹ xung quanh, có lẽ cái bảng lịch điện tử này đã bị hỏng ngay từ đầu rồi cũng nên! Hơn nữa, răng thú vẫn luôn ở trên người tôi, làm sao có thể xuất hiện tà ma ở trong căn phòng này được?

Sau đó tôi lại gọi điện cho chú Lê, đáng tiếc đầu dây bên kia vẫn báo bận, nếu đã không dùng được điện thoại di động, sao tôi không thử điện thoại ở trong phòng nhỉ? Nghĩ vậy, tôi bèn cầm điện thoại lên bấm đường dây nội bộ sang phòng chú Lê.

“Tút.. tút… tút…” Điện thoại đổ chuông ba tiếng, giọng nói ngái ngủ của chú Lê vang lên ở đầu dây bên kia: “A lô?”

“Chú Lê, sao vừa rồi chú không nhận điện thoại? Gõ cửa cũng không thấy ra mở cửa, làm cháu sợ muốn chết!” Tôi hơi tức giận.

Chú Lê nói với giọng nghi ngờ: “Cháu gọi điện thoại cho chú à? Nhưng điện thoại của chú vẫn luôn ở đầu giường mà, chú có nghe thấy ai gọi đâu!”

“Sao thế được? Vừa rồi chẳng những cháu gọi di động cho chú, mà còn gọi cho Đinh Nhất nữa, hai người chẳng ai nghe điện thoại của cháu cả!”

Chú Lê trầm mặc một lúc ở trong điện thoại rồi mới nói: “Bây giờ cháu đang ở đâu?”

“Cháu đang ở trong phòng, dùng điện thoại bàn gọi cho bên phòng chú…”

“Cháu ở yên đấy, đừng cúp điện thoại, bây giờ chú qua tìm cháu ngay đây!” Giọng nói của chú Lê đột nhiên trở nên gấp gáp.

Nhưng tôi đợi mãi mà vẫn không thấy chú Lê đến gõ cửa, cho đến khi trong điện thoại một lần nữa vang lên tiếng nói của chú Lê: “Vừa rồi cháu có nghe thấy tiếng đập cửa không?”

Tôi mờ mịt, nói: “Không ạ! Vừa rồi trong phòng cháu rất yên tĩnh, đừng nói là tiếng đập cửa, nếu có cái kim rơi xuống đất cháu cũng nghe thấy!”

Chú Lê nghe xong thở dài thườn thượt nói: “Chú nói cháu đừng sợ nhé, vừa rồi khi qua gõ cửa phòng cháu, chú có gõ luôn cửa phòng Đinh Nhất, nó ra mở cửa nhanh lắm, giờ nó vẫn đang đứng trước cửa phòng cháu để gõ đấy, nhưng không hiểu vì sao cháu lại không nghe thấy được…”

Nghe chú ấy nói như vậy, tim tôi hơi thót lại, đúng là tôi không hề nghe thấy tiếng cửa phòng mình bị đập thật, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng đập cửa “Bành! Bành! Bành!” vọng từ đầu dây bên kia sang. Nghe là biết Đinh Nhất đang đập mạnh thế nào!

Chú Lê thấy tôi mãi không nói lời nào bèn an ủi: “Tiến Bảo! Cháu đừng sợ nhé! Thế này đi, để chú bảo Đinh Nhất đi tìm Trịnh Lỗi Quân lấy chìa khóa, sau đó mở cửa phòng cháu ra xem sao…”

Tôi thầm nghĩ giờ cũng chỉ có thể làm như thế, nhưng tôi đoán, cho dù họ có mở cửa phòng ra cũng chưa chắc đã nhìn thấy tôi! Nghĩ tới đây tôi bèn nói với chú Lê: “Một lát nữa nếu mở cửa phòng mà không nhìn thấy cháu, thì chú nhớ xem giúp cháu cái bảng lịch ở trong phòng, xem nó hiển thị thời gian là năm nào…”

Vì không muốn tôi sợ hãi nên chú Lê không cúp máy, mà tôi cũng lo lắng, nhỡ đâu cúp điện thoại rồi, lát nữa lại không gọi được thì sao. Một lát sau chú Lê nói cho tôi biết, Đinh Nhất vừa lấy được chìa khóa và đang mở cửa phòng tôi.

Cùng lúc đó tôi cũng nhìn về phía cửa phòng mình, hy vọng có thể thấy Đinh Nhất mở được cửa ra! Nhưng tôi chờ mấy phút rồi mà cửa phòng vẫn chẳng có phản ứng gì cả.

Cuối cùng, chú Lê nói với tôi: “Đinh Nhất vừa mở cửa phòng cháu nhưng cháu không ở trong phòng và bảng lịch trên tường hiển thị thời gian là ngày hôm nay, ngày 14 tháng 7 năm 2017…”