Người Tìm Xác

Chương 639




Tôi nghe chú Lê nói mà lòng nặng trịch, xem ra vị trí không gian hiện tại của tôi, dù có chân thực hay không thì cũng đều đang nằm ở ngày 14 tháng 7 của bảy năm trước. Tôi nhìn lướt qua đồng hồ,2khoảng hai giờ nữa trời sẽ sáng, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác ở thế giới này trời vĩnh viễn sẽ không sáng…

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng tôi cũng bắt đầu cảm thấy mông lung, nhìn5sắc trời bên ngoài không hề có dấu hiệu sẽ bình minh. Chắc chú Lê ở bên kia cũng đang nghĩ hết mọi cách, nhưng tôi vẫn bị nhốt ở trong không gian độc lập này.

Suy nghĩ một lúc, tôi cảm thấy vấn đề có6thể là ở bên chỗ mình, bởi vậy tôi nói với chú Lê: “Chú đừng cúp điện thoại nhé, để cháu ra ngoài xem thử, có lẽ sẽ tìm ra được nguyên nhân mình bị nhốt trong không gian khác này.”

Tôi cả gan đi ra5khỏi phòng, nhưng trong hành lang vắng lặng không hề có bất kỳ ai. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cặp tình nhân trước đó chúng tôi gặp hẳn là ở căn phòng chéo góc bên kia.

Tôi định tới gõ cửa phòng họ, nhưng đi3tới trước cửa tôi lại do dự, chú Lê đã nói tôi đang ở trong không gian khác thì chắc chắn hai người kia cũng sẽ không ở đây.

Nhưng ngay lúc tôi còn đang do dự, cánh cửa của căn phòng kia tự dưng bật mở…

Vì không biết thứ gì sẽ đi ra từ căn phòng đó, nên tôi lùi về phía sau theo bản năng, trong đầu tôi còn nghĩ hay là mình chạy về phòng rồi khóa cửa lại, dù gì đó vẫn là nơi an toàn nhất hiện giờ.

Tôi vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang mở và tôi thấy cặp tình nhân lúc trước đi từ bên trong ra. Họ thấy tôi đứng ở cửa thì rất ngạc nhiên, người thanh niên vội hỏi tôi: “Anh có chuyện gì không?”

Tôi nhìn thấy hai người họ mà như được đại xá, xem ra tôi đã quay về không gian bình thường rồi, tôi vui vẻ lắc đầu: “Không có việc gì, vừa rồi anh không tìm thấy bạn của mình nên định làm phiền cô cậu, hỏi xem hai người có thấy họ không ấy mà.”

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh nói tới cái anh trẻ tuổi và ông chú trung niên kia à?”

Tôi vội đáp: “Ừ đúng, chính là họ.”

Hai người kia nghe thế đều lắc đầu nói họ không nhìn thấy. Tôi không nói thêm với họ nữa mà xoay người tới gõ cửa phòng chú Lê và Đinh Nhất, nhưng gõ cửa trong hy vọng tràn trề một lúc sau, tôi lại phát hiện cửa phòng họ không hề có phản ứng gì cả!?

Sao lại có thể như thế? Nếu tôi đã gặp đôi tình nhân trẻ kia thì chứng minh tôi phải quay về không gian bình thường rồi chứ? Nghĩ tới một chuyện, tôi đột nhiên quay lại hỏi hai người họ: “Năm nay là năm bao nhiêu?”

Hai người kia bị tôi hỏi thì sững ra, sau đó cùng quay ra nhìn nhau và nói: “Năm 2017!”

Tôi thở phào: “Thế là được rồi, năm nay là năm 2017.”

Cậu thanh niên kia thấy tôi sốt ruột tìm bạn thì chỉ tay về phía sân trước và nói: “Hay là anh thử đi hỏi chủ homestay xem, chưa biết chừng họ đi ra ngoài rồi mà anh không biết đấy?”

Tôi thầm nghĩ sao có thể như thế được? Vừa rồi chúng tôi còn nói chuyện điện thoại với nhau đấy? Và giờ chắc họ đang đứng ở trong phòng của tôi rồi! Nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi vẫn cùng cặp đôi này đi tới quầy lễ tân.

Ngờ đâu khi đến quầy lễ tân, ba người chúng tôi đều sững sờ tại chỗ, quầy lễ tân hiện giờ không có một ai và nó ở vị trí không giống với thời điểm hôm qua chúng tôi vào thuê phòng! Trang trí của nơi này rõ ràng cũ kỹ hơn rất nhiều, những vết tích nham nhở trên tường cũng chứng minh nơi này đã được sử dụng nhiều năm rồi.

Đôi tình nhân ở bên cạnh tôi cũng bắt đầu hoảng hốt, dù bạn nam kia liên tục an ủi bạn nữ đừng sợ, nhưng tôi có thể nhìn ra, ánh mắt của cậu ta cũng đầy lo lắng…

Tôi bèn thở dài, nói: “Hai người đừng sợ, mặc dù giờ anh không thể nói rõ tình huống trước mắt là như thế nào, nhưng bạn của anh chắc chắn sẽ tới cứu chúng ta.”

Cô gái kia nghe thế thì vội nói: “Cái này có phải là tiết mục hù dọa gì đó không?”

Tôi bật cười không được tự nhiên: “Mấy chương trình trên tivi bây giờ không nhàm chán như vậy đâu, nếu có muốn làm tiết mục hù dọa, họ cũng sẽ mời ngôi sao tới chứ tìm người bình thường như chúng ta làm gì!”

Cậu thanh niên nói một cách nghi ngờ: “Vậy đây là chuyện gì? Chúng ta đâu thể chỉ ngủ một giấc, mà ông chủ lại dùng cả đêm để thay đổi cách bố trí ở đây được?”

Tôi cũng chỉ biết lắc đầu: “Cho dù là thay đổi lại thì cũng không thể đổi thành đồ cũ như vậy được!” Nói đến đây, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía quyển lịch bàn được đặt trên quầy lễ tân, thời gian hiển thị ở phía trên trùng khớp với ngày có trên bảng lịch điện tử trong phòng tôi, đều là ngày 14 tháng 7 năm 2010.

Cô gái sợ hãi, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”

Cậu thanh niên kia lấy điện thoại ra gọi 110, nhưng trong điện thoại của họ cũng vang lên tiếng máy bận.

“Vô ích thôi! Vừa rồi anh đã gọi điện cho bạn rồi, nhưng không gọi được…” Tôi nói.

“Không thể nào, chắc chắn là căn nhà này có vấn đề, chúng ta đi ra ngoài chắc sẽ không sao đâu!” Cậu thanh niên nói rồi kéo bạn gái chạy ra bên ngoài.

Tôi thấy họ chạy ra ngoài thì cũng hơi sốt ruột, bèn chạy ra theo. Khi ba người chúng tôi chạy ra ngoài, cả ba đều cùng kinh ngạc đến mức trợn tròn cả mắt…

Những homestay nối liền nhau mà chúng tôi đã nhìn thấy đêm qua, bây giờ chỉ còn lại từng mảnh rừng cây mờ tối, ngay cả con đường khi chúng tôi tới đây cũng không thấy đâu cả!

Hai người kia hoảng hốt, vội hô lên với xung quanh: “Có ai không! Cứu với! Có ai không!”

Tôi thấy họ gào thét thảm thiết quá, bèn ngăn lại: “Đừng tốn sức nữa, dù hai người có hô cả ngày cũng không có ai tới cứu đâu.”

Nhưng cậu thanh niên kia lại không nghe lời khuyên của tôi, vẫn khăng khăng muốn dẫn bạn gái cùng xuống núi: “Chúng ta không thể để bị nhốt ở đây được, bây giờ phải xuống núi, dù không có đường, nhưng em vẫn nhớ mang máng hướng, nếu anh muốn chờ bạn mình thì cứ tự chờ đi!” Nói rồi, cậu ta quay sang bảo với cô bạn gái bên cạnh: “Đi, chúng ta về phòng dọn hành lý!”

“Giờ trời còn chưa sáng nữa mà, hai đứa cứ thế xuống núi rất nguy hiểm!” Tôi nóng nảy.

Nhưng cậu trai kia chẳng thèm lọt vào tai: “Cái này không cần anh quan tâm, hôm nay chúng tôi phải xuống núi!”

Tôi thấy không khuyên được họ thì không nói gì nữa, chỉ có thể nhìn họ bỏ đi.

Tôi quay trở về phòng mình, định dùng điện thoại tiếp tục liên hệ với bên chú Lê, nhưng không hiểu vì sao điện thoại lại bị dập máy. Tôi bấm số gọi lại, nhưng lần này dù có gọi thế nào cũng không được! Xem ra, từng dự cảm không tốt lúc trước của tôi đều đã ứng nghiệm…

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc trời bên ngoài vẫn xám xịt, vừa không giống ban đêm, cũng không giống ban ngày. May mà ba lô của tôi để ở trong phòng vẫn còn thừa một ít đồ ăn vặt từ đêm qua, có thể ăn chống đói, vì tôi thực sự không dám ăn thứ gì trong cái không gian này.