Người Tìm Xác

Chương 637




Phản ứng này khiến tôi tò mò, giục hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Bà chủ hơi do dự, muốn nói lại thôi, tôi cười bảo: “Bà chủ, cháu thích nghe mấy chuyện hù ma như thế đấy, bà đã lôi lòng hiếu kỳ của cháu ra rồi mà lại chỉ nói một2nửa là sao!”

Bà chủ xấu hổ cười cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy năm trước khi ông chủ Tiểu Trịnh nhận quán, trên núi này thỉnh thoảng sẽ mất tích một hai người. Lúc ấy ở đây còn chưa nổi tiếng, người lên núi chơi rất ít,5nên mỗi năm đều có người quẫn trí tự sát. Mấy năm nay, cảnh sát cũng tuần núi nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy gì, nên cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Nhưng mấy năm đó đều có sự trùng hợp đến đáng sợ, chính là những người đến6tự sát hình như đều ở quán trọ Hảo Tái Lai! Nhưng sau khi cảnh sát điều tra thì nói chỉ là trùng hợp thôi, dù sao lúc đó trên núi chỉ có mỗi quán trọ nhà cậu ta, nên đây cũng là lẽ thường!”

“Vậy mấy năm nay thì sao? Còn5có người tự sát hay đột nhiên mất tích không?” Chú Lê hỏi.

Bà chủ lắc đầu: “Mấy năm nay thì không nghe thấy có ai mất tích, chắc do du khách càng nhiều nên người tự sát cũng không muốn tới nữa!”

Rời khỏi tiệm cổ vịt, ba chúng tôi đều mang3vẻ thắc mắc, đúng là trước giờ chưa từng nghe ở đây có người tự sát hay mất tích, nhưng cũng có thể là vì ở đây được bảo vệ, không muốn làm ảnh hưởng đến khách du lịch, thế nên vẫn chưa thông báo với bên ngoài.

Chờ khi chúng tôi trở lại thì đúng lúc thấy có một cặp tình nhân đang làm thủ tục, nhưng trông vẻ ủ rũ của họ thì chẳng hề có chút vui mừng nào khi đi du lịch cả…

Lúc về phòng, tôi còn nói đùa với chú Lê: “Có phải ai đến ở đây một ngày thì mặt đều ủ rũ thế không! Chú nhìn cặp tình nhân mới thuê phòng kia kìa, đáng lý ra hai người từ xa đến chơi thì phải vui mới đúng, cho dù có yêu đương vụng trộm cũng đâu tới mức như khóc tang vậy!”

Chú Lê nhăn mày nói: “Hai đứa trẻ kia có vẻ kỳ lạ, trời mưa thế này mà lên núi, trừ chúng ta ra thì còn ai nữa? Chẳng nhẽ chúng thích dầm mưa nhong nhong ngoài đường?”

Lúc này, Đinh Nhất nhìn ra vườn hoa nói: “Trông hai người kia không giống tới chơi, không phải là đến chết vì tình đấy chứ!”

Tôi nghe thế thì vội đi đến chỗ Đinh Nhất nhìn, thấy một nam một nữ đang ngồi trên bàn đá ở vườn hoa nói gì đó. Cậu trai nắm lấy tay cô gái vừa nói vừa khóc, mà cô gái kia lại im lặng nhìn thung lũng đối diện…

Tôi cũng sinh lòng nghi ngờ, nói đùa: “Vừa nói mới thấy tình cảnh này đúng là có chút quái lạ, nghìn vạn lần đừng để cái miệng quạ đen của anh nói trúng rồi…”

Lúc này chú Lê cũng ngẩng đầu liếc nhìn qua, sau đó vẫy tay với hai chúng tôi: “Đừng có ở đó nói bậy nói bạ nữa! Hai đứa rình trộm đôi tình nhân người ta tâm sự như thế mà được à? Mau tới đây ăn đi!”

Suy nghĩ của tôi và Đinh Nhất bị chú Lê kéo về, ngẫm lại cũng phải, người ta không thể vì cãi nhau nên chia tay, sau đó tái hợp lại được à? Thế nên tôi cũng không bận tâm chuyện này lắm, đi vào ăn gì đó với chú Lê.

Ăn cơm xong, chú Lê thấy thời gian cũng tầm tầm rồi nên lấy la bàn ra di chuyển khắp nơi, tôi và Đinh Nhất đi theo chú, coi thử có giúp được gì không.

Vì có chú Lê ở đây nên tôi mang kính lên, tuy không biết thứ này có tác dụng không, nhưng vẫn cứ mang cho yên tâm, coi như là an ủi tâm lý đi.

Cả quá trình, Trịnh Lỗi Quân vẫn đi theo chúng tôi, chủ yếu phụ trách mở cửa phòng. Đương nhiên là trừ một phòng ra, đó là phòng của cặp tình nhân vào ở lúc chạng vạng kia.

Dù sao người ta cũng đã vào đó ở, chúng tôi lại đi kiểm tra thì không phải lắm. Hơn nữa, chúng tôi cũng không đi ngay ngày mai, có thể giữ phòng này lại xem sau cũng được.

Nhưng đi một vòng, la bàn của chú Lê vẫn chẳng động đậy gì, xem ra ở đây cũng không “bẩn” như chúng tôi nghĩ! Lúc sau đi đến vườn hoa, tôi đứng ở trung tâm cảm nhận thử, nhưng trừ thấy rét căm ra thì chẳng có gì cả…

Lúc này tôi nhìn xuống thung lũng u ám, cảm giác sợ hãi vô hình chợt bùng lên, xem ra sợ hãi chân chính của con người là đối mặt với những thứ mà mình không biết đến, ví như màn đen vô tận kia…

Cuối cùng chúng tôi kết luận ở đây rất sạch sẽ! Đương nhiên, nếu đã tới rồi thì cũng không thể nói mấy câu kiểu homestay này chẳng có chuyện gì cả, chúng tôi đến cũng vô dụng thôi! Vì thế chú Lê nói nhăng nói cuội một đống cho Trịnh Lỗi Quân, ý chính chốt lại vẫn là: Ở đây có một vấn đề nhỏ, nhưng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần chú Lê làm pháp sự là ổn!

Vì thế, chú Lê lại giết gà, lại vẩy máu, làm một đàn cúng lớn, tôi và Đinh Nhất nghe ông ấy chỉ huy, lúc thì lấy tiền giấy, lúc thì rung chuông leng keng…

Sau khi làm phép xong, tôi nhìn đồng hồ, thế mà đã một giờ sáng rồi! Tuy tôi không biết pháp sự này có tác dụng gì không, nhưng xem biểu hiện của Trịnh Lỗi Quân thì khá là hài lòng! Đúng là muốn tôn chú Lê lên bàn thờ luôn rồi, thỉnh thoảng còn cầm sách vở ghi chú lại một số cấm kỵ trong phong thủy.

Sau khi pháp sự kết thúc, Trịnh Lỗi Quân còn tri kỷ hỏi chúng tôi có muốn ăn khuya không, chú Lê nghe thế thì vội xua tay nói: “Sau khi làm phép xong, chúng tôi phải tích cốc ba ngày, cơm gạo không đụng, cậu đừng bận lòng chuyện ăn uống này nọ.”

Tôi thấy chú Lê xài chiêu này đúng là độc! Ít nhất mấy ngày tới chẳng cần phải thoái thác chuyện không ăn cơm do đầu bếp kia làm nữa! Về lại phòng, chúng tôi lại tự thêm cho mình một bữa ăn khuya, cổ vịt cay với bia.

Chú Lê vừa ăn vừa nói: “Còn may là đem bia theo, nếu không đúng là phải tích cốc ba ngày mất, ba ngày nữa về chú không gầy đi mới lạ ấy!”

Tôi nhịn cười: “Lê đại sư, chú ăn gì thì nói bé bé lại chút, đừng làm Trịnh Lỗi Quân đi ngang qua nghe thấy đấy!”

Chú Lê vừa uống ngụm bia, ợ một hơi, nghe tôi nói thế thì lập tức nhai nuốt chậm hẳn.

Ăn uống xong xuôi, chúng tôi ai về phòng nấy, nếu chú Lê thấy ở đây không có gì bẩn thì chứng tỏ tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Vì thế tôi thả lỏng người, tắm một trận rồi leo lên giường ngủ.