Người Tìm Xác

Chương 636




Trịnh Lỗi Quân đứng ngoài cửa cười với tôi: “Tôi bảo đầu bếp làm cơm trưa, các vị ăn tạm chút đồ này rồi nghỉ ngơi nhé?”

Chắc chú Lê cũng nghe thấy tiếng Trịnh Lỗi Quân nên mở cửa phòng, ba chúng tôi liếc nhìn nhau, sau đó đi2theo Trịnh Lỗi Quân tới nhà ăn.

Dọc đường, Trịnh Lỗi Quân giới thiệu cho chúng tôi bố cục của homestay, đâu là phòng khách, đâu là nhà ăn, hơn nữa đằng sau homestay còn có vườn hoa nhỏ, phong cảnh khá độc đáo.

Tôi thấy nơi này tốt hơn ấn5tượng đầu tiên nhiều lắm, thế nên lúc Trịnh Lỗi Quân nói vườn hoa phía sau có thể nhìn thẳng ra phong cảnh ở thung lũng, thì tôi lại muốn đi xem thử.

Nhưng không ngờ, chút hảo cảm vừa xuất hiện đã bị đầu bếp nhà bọn họ dùng6sạch bách. Chúng tôi chưa từng nghĩ ở trong núi thế này mà lại được ăn được một bàn đồ ăn Tứ Xuyên nóng bỏng. Vốn muốn ăn nhiều hơn, nhưng tiếc là chỉ mới cho vài mồm một miếng thôi, tôi đã hối hận lắm rồi.

Màu sắc đồ5ăn thì rất đẹp, nhưng mùi vị thì chịu thua! Vừa cay vừa nóng không nói, thế mà còn có một mùi lạ lùng. Nhưng vợ chồng Trịnh Lỗi Quân lại ăn ngon miệng như không có chuyện gì cả.

Chúng tôi nhìn nhau, không cần nói cũng tự biết,3cái này thật mẹ nó quá khó nuốt rồi, đừng nói là đầu bếp tiệm cơm, ngay cả tôi nấu cũng ngon hơn nhiều!

Trịnh Lỗi Quân thấy chúng tôi ăn một chút thì thôi nên vội nói: “Sao vậy? Có phải cay quá nên không hợp khẩu vị của mọi người không?”

Chú Lê thấy người ta ăn ngon miệng như vậy nên cũng ngại nói thẳng! Vì thế cười cười: “Trên đường đi chúng tôi đã ăn một ít rồi, nên giờ cũng không đói lắm…”

Trịnh Lỗi Quân nghe thế thì cười nói: “Vậy à! Mấy vị lại ăn thêm vài miếng đi, đầu bếp ở đây là một người làm lâu năm, đã theo chú tôi nấu ăn rất nhiều năm rồi.”

Tôi nghe thế thì thầm nghĩ khó trách làm ăn không tốt, có khi là do đầu bếp này đấy! Mà lưỡi của vợ chồng Trịnh Lỗi Quân có vấn đề à? Đồ khó ăn như vậy mà cũng nuốt được?

Lúc sau, ba chúng tôi về phòng giao lưu những trải nghiệm của hôm nay, đồ ăn này thật mẹ nó khó nuốt thật! Chẳng trách ế khách mà? Nếu tôi mà là du khách, đến một lần là đủ rồi.

“Vợ chồng Trịnh Lỗi Quân này sao thế? Chẳng nhẽ họ không nhận ra đồ ăn quá khó nuốt à?”Tôi thắc mắc.

Chú Lê lắc đầu nói: “Chú thấy chẳng những họ không thấy khó ăn, mà còn ăn rất ngon cơ, hai vợ chồng nhà này kỳ lạ!”

“Kỳ lạ? Lạ chỗ nào ạ?” Tôi hỏi.

Chú Lê thở dài: “Giờ chưa nói được, cứ quan sát trước rồi tính!”

Vì đã được trải nghiệm đồ ăn của quán “ngon” đến thế nào, nên buổi trưa, chúng tôi ngủ một lúc rồi rời homestay, định ra ngoài tìm đồ ăn.

Trước khi ra ngoài, chú Lê còn cố ý dặn Trịnh Lỗi Quân, tối không cần nấu cơm cho chúng tôi, chúng tôi phải quan sát địa hình ở đây xem có ảnh hưởng gì tới homestay của họ không.

Tôi nghe là biết chú Lê lại nói xàm rồi, rõ ràng là chúng tôi đi tìm chỗ ăn ngon mà! Sau đó chúng tôi đến mấy quán nhỏ, mua một ít thức ăn chín, định tối về phòng bỏ bụng.

Không đi thì không biết, chúng tôi lại tìm thấy một số quán cơm ngon lành. Trước kia vốn nghĩ đồ ăn ở khu du lịch chẳng thể nuốt nổi, nhưng xem ra cái đó chỉ đúng với mấy homestay giống Hảo Tái Lai mà thôi, đồ ăn của những homestay khác cũng không tệ lắm.

Đương nhiên, chúng tôi cũng không chỉ ăn cơm thôi mà còn hỏi thăm hàng xóm xung quanh, xem ấn tượng của họ với homestay Hảo Tái Lai thế nào. Sau khi nghe ngóng, chúng tôi cũng biết được chút thông tin về Hảo Tái Lai.

Lúc ấy chúng tôi đến cửa hàng thực phẩm chín chuyên bán cổ vịt, có khá nhiều du khách tới đây đều là những người thích đi bộ, nên khi đi ngang qua tiệm nhà họ, liền mua một ít cổ vịt mang lên núi ăn, thế nên việc làm ăn cũng khá khẩm.

Bà chủ là người Hồ Bắc, thế nên mùi vị cổ vịt cũng chính thống. Bà ấy thấy chúng tôi lên núi vào mùa mưa thì giật mình nói: “Mùa này rất ít khách, sao các cậu lạ vậy? Sao lại chọn mùa mưa lên núi chơi thế?”

Chú Lê cười cười: “Chúng tôi thích yên tĩnh nên chọn mùa vắng khách.”

Bà chủ cười ha ha nói: “Vậy mấy cậu ở trọ homestay nào thế? Mấy ngày nay vắng khách, chắc còn nhiều nhà chưa có người…”

“Chúng tôi ở Hảo Tái Lai…” Chú Lê nói.

Không ngờ chú Lê vừa nói xong thì bà chủ đã tái mặt nói: “Mấy cậu ở đó à! Chẳng trách lại xuống đây mua đồ ăn, thức ăn ở nhà đó đúng là khó nuốt. Tôi nói này! Mấy homestay trên núi ấy, có mỗi chỗ đó là đầu bếp nấu cơm dở nhất! Chẳng biết vì sao họ vẫn chẳng chịu đổi đầu bếp đi. Nếu nói trước kia là do ông Trịnh niệm tình cũ mà thuê đầu bếp đó, nhưng sao giờ Tiểu Trịnh cũng có thể chịu được vậy, xem ra hai chú cháu nhà họ rất tốt bụng!”

Tôi chen vào: “Bà biết ông Trịnh ạ?”

“Ôi chao, hàng xóm mười mấy năm, sao mà không biết được! Nhưng biết thì biết chứ không quen thân, tính tình ông già đó kỳ lạ, chẳng nói nhiều với ai.” Chủ tiệm vịt bĩu môi.

Tôi tiếp tục hỏi: “Thế việc làm ăn nhà ông ta vẫn kém như thế mãi à?”

Bà chủ nhìn trái ngó phải, sau đó thì thầm với chúng tôi: “Đâu chỉ là kém? Đúng là kém muốn chết luôn! Du khách đi qua nhà ông ấy đều nói homestay bẩn!”

“Bẩn? Sao thế được! Cháu thấy đồ đều mới mà, hơn nữa cũng không có bụi!” Tôi thắc mắc.

Bà chủ nghe tôi nói thế thì chậc lưỡi: “Không phải ‘bẩn’ kia, ý là homestay nhà họ có quỷ quậy!”

“Quỷ? Quậy thế nào?” Chú Lê cau mày nói.

“Có rất nhiều du khách ở đó một đêm đều nói đồ của mình bị chạm qua. Tôi nghe du khách bảo, rõ ràng lúc sáng rất ít khách, nhưng cứ đến tối là lại đông người hẳn lên…” Bà chủ hoảng sợ nói.

Tôi thấy bà ấy làm như có ma thật thì cười hỏi: “Bà đã thấy rồi à?”

Không ngờ bà chủ kia lại hoảng hồn: “Ai ui, muốn chết à! Tôi rảnh đâu mà chạy đến homestay có quỷ làm gì? Nhưng mà…” Nói một nửa, bà ấy đột nhiên khựng lại.