Chú Lê khiêm tốn nói: “Đây cũng coi như là duyên phận giữa ông và tôi, có điều ông đừng quá lo lắng, bây giờ chỉ cần cảnh sát có thể phá án, giúp đỡ những cô hồn dã quỷ này về nhà, vấn đề của ông cũng không lớn lắm!”
Giang Bằng Cúc2nghe chú Lê nói thế, lập tức cuống lên: “A! Còn phải đợi phá án sao, thế thì xong rồi! Không phải tôi nói vớ vẩn, chứ mấy bộ xương này đã bị chôn ở đây không biết bao nhiêu ngày tháng rồi, còn muốn phá án nữa á? Quá khó khăn!”
Tôi cười5nói với ông ta: “Cũng không chắc chắn là vậy, ông đừng xem thường cảnh sát nhân dân chúng ta!”
Giang Bằng Cúc biết mình nói sai, cũng lúng túng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng nếu cứ phải chờ đến khi phá án xong, thì khi nào phong thủy của tôi mới có6thể tốt đẹp lên đây!”
Chú Lê nói: “Thế này đi, tôi sẽ nghĩ cách, trước hết có thể giúp ông giảm bớt sát khí nơi này đi, có điều cách này hơi phiền phức một chút!”
Giang Bằng Cúc nghe chú Lê nói có cách thì lập tức cảm kích: “Ngài cứ nói… chỉ5cần có thể hóa giải được nguy cơ trước mắt, tôi cũng không sợ phiền phức!”
Chú Lê gật đầu nói: “Vậy thì tốt, bây giờ mặc dù thứ trong hồ đã được đào lên, nhưng sát khí đã hình thành, nên muốn phong thủy của nơi này chuyển biến tốt hơn sẽ rất3chậm, cần phải tìm được thứ gì đó trấn được sát khí… Tốt nhất là tìm một khối đá Thái Sơn, đặt ở phía chính Đông hồ, tuyệt đối có thể trấn trụ tà sát!”
Giang Bằng Cúc nghe thế thì lập tức vui vẻ: “Cái này dễ xử lý, tôi có người bạn làm về đá, để tôi bảo người ta làm cho mình một khối đá Thái Sơn, chắc chắn không có vấn đề gì, tảng đá kia có cần viết chữ gì bên trên không?”
Chú Lê cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Viết… Thái Sơn Thạch Cảm Đương ở đây!”
Cuối cùng Giang Bằng Cúc bị chú lê lừa đến vui vẻ ra mặt, đã không còn là người nói không tin chúng tôi lúc trước. Có lẽ lần này chú Lê sẽ nhận được một khoản lớn, bởi vì ngay chính Giang Bằng Cúc cũng sẽ không yên tâm để chúng tôi ra về tay không!
Nhưng phía bà Hoàng thì phải làm sao bây giờ? Dù đã tìm được Cao Diễm Bình, nhưng di cốt của cô ấy vẫn ở chỗ cảnh sát, mà chúng tôi cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được những người chết có liên quan đến đường dây vận chuyển lao động bất hợp phát sang Hàn Quốc kia?!
Theo trình tự của cảnh sát, sau khi phát hiện sáu thi thể này, trước hết sẽ điều tra những người đã mất tích trong những năm này. Nhưng người nhà người chết không thể nào nghĩ đến chuyện các cô vẫn còn bị chôn ở trong nước, nên sẽ không đi báo án.
Có lẽ đúng là như Giang Bằng Cúc nói, muốn phá án cũng quá khó khăn…
Mấy ngày sau khi từ Thẩm Dương trở về, chúng tôi vẫn luôn chú ý tin tức trên mạng, xem có tin gì mới liên quan đến vụ xương khô dưới đáy hồ kia không, nhưng không có chút gì.
Có lẽ vì cảnh sát không tìm được manh mối nào nên không truyền tin ra ngoài, tránh để dân chúng hoang mang. Dù sao một lúc đào được nhiều người chết như vậy, chắc chắn sẽ bị mọi người bàn tán xôn xao.
Cuối cùng ba chúng tôi tính đi tính lại, rốt cuộc nghĩ ra một hạ sách. Đó là nói sự thật cho bà Hoàng, để bà đến sở cảnh sát Thẩm Dương nhận xác.
Đương nhiên, bà ấy không thể khai ra chúng tôi đã nói cho bà ấy mọi chuyện, phải nói là con gái Cao Diễm Bình của mình về báo mộng! Dù lý do này rất gượng ép, nhưng đây là cách duy nhất để vụ án có hướng điều tra tiếp.
Nếu cứ kéo dài mãi, chỉ sợ vụ án này sẽ bị xếp vào chồng cao những vụ án chưa thể phá, đây chính là điều mà chúng tôi không muốn nhìn thấy. Chưa nói đến việc có thể lấy thi thể của Cao Diễm Bình về hay không, nhưng cũng không thể để đám người xấu kia tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật được?!
Lúc chú Lê nói lại cho bà Hoàng, không ngờ bà ấy lại bình tĩnh kỳ lạ, đồng thời chuẩn bị theo những gì chúng tôi nói đi đến cục công an Thẩm Dương. Mặc dù hôm đó chúng tôi không đi cùng bà Hoàng, nhưng chúng tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt há mồm kinh ngạc của những cảnh sát kia.
Đương nhiên, cảnh sát cũng không chỉ dựa vào lời nói của bà Hoàng là tin ngay, còn phải làm so sánh ADN, vì xương cốt đã bị ngâm nhiều năm, nên muốn kiểm tra ADN khó hơn bình thường, kết quả cũng chậm hơn chúng tôi dự đoán.
Nhưng cái gì tới sẽ tới, lúc kết quả bày ra trước mặt bà Hoàng, bà ấy khóc rất đau lòng, nếu như sớm biết con gái sẽ có kết cục như thế, lúc trước bà đã không để nó đến Hàn Quốc làm việc!
Về sau, cảnh sát theo manh mối bà Hoàng cung cấp, nhanh chóng tìm được mấy gia đình có con không may chết ở Hàn Quốc, sau khi so sánh ADN cũng đã tìm được thân phận của năm bộ hài cốt kia.
Vụ án này nhanh chóng gây chấn động cả nước, cảnh sát triển khai điều tra nguồn gốc vụ án, cuối cùng một tháng sau đã bắt được thủ phạm chính, còn thành công phá được đường dây mua bán phụ nữ xuyên quốc gia, đồng thời giải cứu được không ít phụ nữ bị bán sang Hàn Quốc.
Chúng tôi xem tin tức mới biết, những phụ nữ bị bán sang Hàn Quốc kia cơ hồ đều trải qua cuộc sống không phải là người, hoạt động bán dâm của các cô ở Hàn Quốc bảy mươi phần trăm bị công ty lừa đảo giữ lại, còn phần nhỏ kia các cô chỉ dám tiêu một ít, còn lại thì gửi về cho người nhà.
Số tiền này công ty lừa đảo không cắt xén, vì biết nếu không có chút tiền nào, người nhà các cô trong nước sẽ sinh nghi, sớm muộn cũng sẽ có người nghi ngờ công việc của chúng.
Nhưng có nhiều người chỉ gửi tiền về nhà được hai năm, sau đó không còn tin tức. Người nhà tìm đến công ty lừa đảo nghe ngóng, đều nhận được câu trả lời họ đã hết hợp đồng với công ty và đều chọn ở lại Hàn Quốc!
Người nhà trong nước vì không liên lạc được với người thân bên Hàn Quốc nên chỉ có thể tin lời của bọn họ là thật. Xem ra, những người muốn ra nước ngoài làm công nhân, phải chọn những công ty có độ tin cậy cao, nếu không một khi bị lừa ra nước ngoài, đúng là như mù hai mắt.
Sau khi chuyện này xong xuôi, chú Lê bảo tôi trả lại cho bà Hoàng bảy nghìn đồng bà ấy đưa, vì chúng tôi đã kiếm được một khoản lớn từ Giang Bằng Cúc rồi, cho nên coi như làm việc tốt, trả lại cho bà lão.
Hôm đó tôi đến đúng lúc người nhà Cao Diễm Bình làm tang lễ cho cô ấy, dù đã chết nhiều năm, nhưng cái gì cần làm thì vẫn phải làm, cho dù Cao Diễm Bình đã hồn phi phách tán…
Giống như tôi đã nói lúc trước, đó cũng không phải vì người chết… mà là để người sống có thể yên tâm sống thoải mái, không phải ư?