Sáng nay, tôi và Đinh Nhất đến trung tâm giao dịch bất động sản có việc, gần đây giấy tờ sở hữu bất động sản phải đổi thành giấy chứng nhận bất động sản nên tôi và Đinh Nhất định đổi hai căn nhà sang giấy chứng nhận.
Nhưng không làm thì thôi, làm mới thấy những thủ tục này quá phiền phức!2Đầu tiên phải đến công ty định giá, rồi đi cục thuế nộp thuế, còn phải công chứng giấy tờ này kia, hai chúng tôi cũng hoa mày chóng mặt.
Trong lúc chúng tôi đang tới tới lui lui trong đại sảnh, chạy từ cửa nọ sang cửa kia thì bị tiếng ồn ào thu hút…
Tôi ngó qua, thấy một người đàn ông5trung niên hơn bốn mươi tuổi mặt đỏ tới mang tai đang tranh luận cùng với nhân viên trong quầy: “Vì sao không làm được?! Nhà này là do tôi mua lại! Vợ của chủ nhà cũ đã chết nhiều năm trước, bây giờ nhà đứng tên của ông ta, tại sao còn phải có giấy chứng tử của vợ ông ta?6Đòi thứ này không phải quá vô lý à!”
Nhân viên ngạo mạn nói: “Có lý hay không cũng chẳng phải do anh nói? Tôi bây giờ nói rõ cho anh biết, nếu không có giấy chứng tử, nhà của anh không thể sang tên, anh nói bà ấy đã chết thì là chết à? Nếu có ngày nào đó bà ấy chạy5đến đây làm loạn, chúng tôi lấy đâu ra thời gian giải quyết mấy kiểu tranh chấp này?!”
Người đàn ông càng khó chịu nói: “Anh có thái độ gì vậy? Đây không phải là cố tình làm khó người khác à? Được được được! Anh nói cho tôi biết, tôi phải lấy giấy chứng tử ở đâu? Tôi đi lấy thì người3ta sẽ cho à?”
Nhân viên kia cũng không yếu thế nói: “Thái độ của tôi như thế đấy, làm sao? Thích thì làm! Sao lại không lấy giấy chứng tử được! Anh mua nhà của ai thì bảo người đó đến đồn công an lấy!”
“Hả? Anh đang nói tiếng người à? Người ta bán nhà còn phải đến đồn công an làm giấy chứng tử? Nhà anh bán nhà bán cửa, anh cũng đi làm giấy chứng tử à?” Người đàn ông tức giận nói.
Mặt nhân viên kia càng lạnh hơn: “Nhà anh mới muốn lấy giấy chứng tử ấy! Anh đừng có đứng đây nói nhiều, hoặc là anh đi lấy giấy chứng tử về, hoặc không làm nữa thì đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến người phía sau làm chứng nhận được không hả?”
Tính tình người đàn ông kia cũng nóng nảy, nghe nhân viên kia nói thế thì định lao vào đánh anh ta! Lúc này tôi cũng đã chạy đến gần đấy, thấy thế thì vội kéo anh ta nói: “Đại ca! Đại ca! Chuyện gì từ từ nói, anh có tức giận với họ cũng chẳng ích gì! Lại đây, ngồi xuống đã, bớt giận đi, nói với tôi xem có chuyện gì mà lại tức giận đến thế?!”
Thật ra tôi cũng không thích lo chuyện bao đồng, có điều chỉ là hòa giải một vụ tranh chấp, nếu đánh nhau thật thì lúc đó ai cũng không được việc! Tôi nháy mắt với Đinh Nhất, bảo anh ta đi làm đi, tôi ở đây nói chuyện với anh ta.
Nói ra mới biết, người đàn ông này họ Triệu, nghe nói anh ta vì con trai đi học nên mới vay mượn để mua căn nhà gần trường học kia. Mới đầu rất hào hứng đi làm sang tên! Ai ngờ lại không thuận lợi.
Lúc đầu căn phòng kia có một công ty định giá đưa ra giá rất cao, cao hơn giá anh ta mua rất nhiều, anh Triệu không làm! Tôi rõ ràng không tốn nhiều tiền như thế để mua nhà thì sao lại phải mất nhiều tiền như vậy để nộp thuế?
Không còn cách nào, dù sao số tiền đó cũng gần một vạn, không thể cứ mơ hồ bỏ ra! Nên anh ta lại tìm đến một công ty định giá khác, giá công ty này đưa ra cũng bình thường, nên anh ta vội nộp thuế, nghĩ là có thể đi làm giấy tờ!
Không ngờ, căn nhà của anh ta lại bị kẹt ở “Phòng giao dịch và quản lý tài sản”, những xác nhận của người khác chỉ cần một tháng là có, nhưng của anh ta chờ hai tháng mới có, hỏi mới biết do nhân viên làm sai, quên hồ sơ.
Nhưng đã xảy ra rồi thì thôi! Có điều cũng coi như đã đủ, có thể làm chứng nhận quyền sở hữu đất rồi! Nhưng anh ta không thể ngờ được là, mọi chuyện lại nghẽn ở giấy chứng tử.
Vốn anh ta mua lại căn nhà này từ một người đàn ông góa vợ nhiều năm trước, mặc dù trên giấy tờ đều ghi tên của ông ta, nhưng lúc mua căn nhà này là hai vợ chồng người đó cùng mua, nên nhân viên cục bất động sản bắt bọn họ phải có giấy chứng tử của vợ người bán nhà.
Nhưng chủ nhà cũ lại không đồng ý! Dù sao vợ ông ta cũng đã qua đời nhiều năm, không nói đến chuyện đồn công an có cấp hay không, nhưng về tình cảm thì họ cũng không muốn làm! Vợ người ta đã chết hơn mười năm rồi, còn phải làm giấy chứng minh người đã chết thật rồi hay chưa à? Dù sao ai cũng cảm thấy chuyện này không dễ dàng.
Nhưng hết cách, không có giấy chứng tử thì nhân viên bất động sản cũng không cấp giấy chứng nhận cho anh, toàn bộ những việc trước đó từ định giá, nộp thuế, bản vẽ nhà đất đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Tôi nghe anh Triệu nói xong, cũng cảm thấy giận thay, có một số việc rõ ràng nhà nước muốn giảm bớt các thủ tục để tránh làm khó dân, nhưng dưới cơ sở thì lại không làm như thế, còn phải chứng minh mẹ anh là mẹ anh, cha anh là cha anh!
Tôi thở dài, khuyên anh ta vài câu, bảo anh ta đến nói chuyện lại với chủ nhà, dù sao cũng mua nhà của ông ta, bây giờ không thể làm giấy tờ cũng không được! Hơn nữa anh cãi nhau với nhân viên ở đây, người chịu thiệt vẫn là mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Anh Triệu nghe xong cũng gật đầu, không nói thêm gì, ủ rũ rời đi... Mà bận rộn cả ngày cuối cùng hôm đó chúng tôi cũng không được việc! Vì đến lượt chúng tôi thì đến giờ tan làm! Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ đi về!
Tôi nghĩ mai là cuối tuần, muốn làm cũng phải chờ đến tuần sau! Lúc đầu chúng tôi cũng không để ý lắm, dù sao nhà của chúng tôi cũng chỉ là đổi giấy, không có vấn đề như anh Triệu, chậm thì chậm, trước sau gì cũng đến lượt mình.
Nhưng tôi không ngờ, chuyện chiều hôm đó lại sinh ra một tai họa ngầm đáng sợ... Nếu biết có chuyện, chắc chắn lúc đó tôi sẽ lôi anh Triệu trò chuyện nhiều hơn. Vì thời gian này không có việc gì, nên cuối tuần cũng rảnh, thứ bảy chúng tôi đến nhà chú Lê ăn thịt dê nướng, chủ nhật hiếm khi bác sĩ Triệu được nghỉ, chúng tôi lại đi dã ngoại với họ.
Thời gian nhanh chóng đến sáng thứ hai, vì thứ sáu đến lượt chúng tôi mà người ta đã tan làm, nên hôm nay tôi cố ý để Đinh Nhất dậy sớm đi xếp hàng, như thế vừa đến giờ làm là chúng tôi có thể làm ngay đầu tiên.