Chú Lê đúng là nói nước đôi! Sau này khi đem thi thể lên, nếu như Giang Bằng Cúc làm ăn tốt thì chính là chú ấy làm tốt; còn nếu vẫn làm ăn không tốt, thì cũng không thể trách chú Lê, dù sao người ta cũng đã giúp ông bảo toàn mạng sống rồi! Hèn chi người ta thường nói mấy thầy tướng số như chú Lê cũng được coi là nửa nhà tâm2lý học!
Chú Lê nháy mắt, ý bảo tôi chỉ vị trí thi cốt. Tôi hiểu ý nên nhắn tin vị trí cho chú ấy biết, xương cốt ở góc Tây Bắc của hồ…
Chú Lê đưa Giang Bằng Cúc đi vòng quanh hồ, sau đó chỉ vị trí tà sát, bảo ông ta nhanh chóng cho công nhân đến hút nước rồi đào thứ bên dưới lên!
Giang Bằng Cúc vội gọi điện thoại, không lâu sau có5một đám công nhân đến bơm nước, rồi đào bùn…
Hồ này tuy không lớn, nhưng cũng phải bằng diện tích một sân bóng rổ lớn, nước trong hồ chưa đến một mét trồng khá nhiều hoa sen. Trước đó để hoa sen này sống được, Giang Bằng Cúc còn bỏ công đưa bùn từ nơi khác đến trải xuống dưới đáy hồ.
Theo dòng nước rút đi, tôi chậm rãi đi đến gần nơi có thi thể.6Nhưng tôi càng đến gần, càng cảm thấy không đúng, tình huống này không giống như tôi nghĩ?!
“Sao có thể như thế?” Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ lẩm bẩm nói.
Chú Lê thấy vẻ mặt tôi kỳ lạ thì hỏi thế nào? Tôi bớt sợ hơn mới nói nhỏ với chú ấy: “Phía dưới không chỉ có mỗi xương cốt của Cao Diễm Bình…”
Chú Lê cũng giật mình: “Không phải một mình cô ta? Vậy còn5ai nữa?”
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: “Còn năm cô gái nữa…”
Tôi vừa dứt lời, mấy công nhân đang đào bùn hét lên sợ hãi: “A a a a mẹ ơi! Sao dưới này lại có xương người!”
Mấy công nhân khác nghe thấy thế thì lập tức bị dọa bỏ chạy, ba chúng tôi nghe thế lại chạy ngay đến, dưới đáy hồ vừa được công nhân dọn sạch có một cánh tay3khô giơ lên.
Giang Bằng Cúc đứng ở phía xa cũng bị dọa hết hồn, nhưng ông ta không phải công nhân, khu công nghiệp của mình xảy ra chuyện, ông ta cũng không thể bỏ chạy được, cho nên vẫn cố gắng đi đến.
“Lê đại sư! Dưới đó thực sự có người chết sao?” Giang Bằng Cúc lo lắng nói.
Chú Lê ngồi xổm ở đó nhìn kỹ mới nói: “Báo cảnh sát đi! Chuyện này nên để cảnh sát xử lý, có điều ông phải nhớ kỹ, nếu cảnh sát có hỏi, ông chỉ có thể nói là đang làm sạch đáy hồ thì phát hiện ra…”
Giang Bằng Cúc vội gật đầu: “Lê đại sư yên tâm, chuyện này tôi hiểu!”
Lúc đó vừa đúng giờ tan tầm buổi trưa của công nhân, nghe nói trong hồ nhân tạo có thi thể, nên công nhân mấy nhà máy gần đó đều chạy đến xem. Có điều họ cũng không dám đến gần, tất cả đều đứng ở xa xa nhìn lại.
Chú Lê và Giang Bằng Cúc cùng bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì, chỉ có tôi và Đinh Nhất đi đến cạnh bộ xương trắng kia.
“Bàn tay này không phải của Cao Diễm Bình!” Tôi nói rồi chạm nhẹ vào ngón tay khô, mấy công nhân đứng xa xem đều chợt xôn xao.
Tất nhiên là tôi không thèm để ý đến họ, chỉ cố gắng cảm nhận ký ức khi còn sống của chủ nhân bộ xương trắng… Cô gái này lúc chết chưa đến mười sáu tuổi, cũng bị đám người kia dùng lời hoa mỹ lừa gạt.
Nhưng không ai ngờ, cô bé này lại có bệnh kín, lúc sắp lên thuyền, cô bé đột nhiên gào thét ngực khó chịu. Lúc đấy mấy tên lừa đảo cũng không để ý, đợi đến lúc phát hiện cô bé không ổn thì đã chẳng kịp nữa.
Quản lý Lưu lại dùng chiêu cũ, đem cô bé chôn cùng với Cao Diễm Bình. Có lẽ bọn chúng cũng nói với cha mẹ cô bé này là cô bé ở Hàn Quốc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu muốn đưa thi thể về thì cần một số tiền lớn. Những gia đình đưa con gái ra nước ngoài làm công nhân thường không giàu có gì, nên chắc chắn sẽ không chọn ra nước ngoài nhận xác, thế nên đa phần cũng không giải quyết được gì…
Mấy người khác cũng tương tự, nếu không phải lúc gần đi phát hiện ra sự thật nên không muốn đi nữa thì cũng vì nguyên nhân thân thể mà không thể đi được… Cuối cùng họ đều bị giết người bịt miệng! Tóm lại sau khi Cao Diễm Bình chết vài năm, các cô gái này được lần lượt chôn ở đây.
Không bao lâu sau có hai xe cảnh sát đi vào khu công nghiệp, có lẽ Giang Bằng Cúc cũng không nói rõ trong điện thoại, nên mới chỉ có bốn cảnh sát đến. Kết quả sau khi mấy cảnh sát đào những thứ dưới bùn lên, mặt mày nặng nề đi lên bờ rồi gọi điện cho cục yêu cầu chi viện…
Tiếp theo có ba xe cảnh sát đến, đội hình lần này lớn hơn nhiều, còn có cả pháp y và điều tra hiện trường. Giang Bằng Cúc cũng khôn khéo, lúc cảnh sát yêu cầu làm tường trình, ông ta chỉ nói hôm nay muốn cho công nhân thanh lý bùn, nhưng không ngờ lại phát hiện xương khô dưới đáy hồ.
Về phần các công nhân, đương nhiên ông chủ nói gì thì họ làm cái đó, họ chỉ biết được gọi đến làm việc, cũng không hỏi việc khác. Nhưng theo số bộ xương được nhấc lên từ bùn nhão, mặt mấy công nhân này còn tối tăm hơn bùn trong hồ nhiều… Dù sao đây cũng là chỗ họ làm việc, đột nhiên vớt được nhiều hài cốt như vậy, dù là ai cũng cảm thấy bồn chồn.
Vì trên hài cốt không có bất kỳ quần áo gì, nên đại đa số xương đều rời ra. Mấy tên kia sợ sau này có người nhận ra thân phận người chết từ quần áo, nên lúc chôn đều cởi hết đi.
Nhìn những xương trắng được đào ra từ bùn nhão, lòng tôi rất khó chịu…
Những cô gái này đều vì hoàn cảnh khó khăn mới phải ra nước ngoài làm công nhân kiếm tiền giúp đỡ gia đình, nhưng ai có thể ngờ kết cục của họ lại như thế này chứ? Còn những người đã ra nước ngoài, bây giờ đã cách thời điểm nhóm đầu tiên bị lừa đi Hàn Quốc mười lăm năm, họ giờ thế nào rồi? Đã về nước chưa? Hay vẫn phiêu bạt tha hương nơi đất khách quê người?
Từng nghi vấn xuất hiện trong lòng tôi đều không có lời giải, mà vấn đề khó nhất trước mắt chính là xác định thân phận của người chết. Mặc dù tôi biết họ là ai, đến từ đâu, nhưng làm sao tôi nói cho cảnh sát được! Vì theo tư duy phân tích bình thường, bây giờ người có thể nói ra thân phận người chết trừ hung thủ thì không có người khác!
Lúc này Giang Bằng Cúc kéo chú Lê nói: “Lê đại sư quả là cao nhân! Nếu như không phải ngài liếc mắt đã nhìn thấy vấn đề ở khu công nghiệp này thì không biết những thứ kia còn bị chôn ở đây bao lâu nữa? Đây đều là loại súc sinh nào làm chứ! Đúng là ác độc quá!”