Người Tìm Xác

Chương 615




Đúng vào tối hôm đó, cha con nhà họ Ngô đang u sầu lại gặp cậu hai Đặng dính đầy mùi rượu! Lúc ấy anh ta đứng ở ven đường đi nhờ xe, ban đầu Ngô Lão Lục cho anh ta lên xe cũng là tốt bụng muốn chở một đoạn đường.

Nhưng ai biết2sau khi lên xe, cậu hai Đặng miệng mồm bị rượu khiến, lúc thì nói mình tới bản địa mua quặng, lúc lại nói mình muốn mua một xưởng gia công loại nhỏ, còn nói đã hẹn hết rồi, chỉ cần đàm phán xong là sẽ một tay giao tiền một tay giao xưởng…

Lúc5này Ngô Lão Lục cẩn thận quan sát cậu hai Đặng ở trước mặt, phát hiện anh ta cầm một cái túi chéo màu đen phồng lên, xem chừng bên trong hình như thực sự có không ít tiền. Lúc ấy lão chỉ do dự trong lòng một phút đồng hồ, rồi lập tức6lôi ra một sợi dây thừng dùng để buộc heo ở trong xe siết chết anh ta!

Đây là khởi đầu của mọi tội ác…

Sau khi siết chết cậu hai Đặng, cha con họ Ngô lục được trong túi của anh ta chưa đến mười vạn tiền mặt, đúng lúc có thể giải quyết nhu5cầu trước mắt. Nhưng còn thi thể xử lý thế nào, lại là vấn đề khó với cha con chúng.

Theo ý Ngô Bân, ném thẳng ra chỗ đất hoang là được! Nhưng Ngô Lão Lục lại nói không được, nếu cả hai muốn bình yên vô sự thì phải nghĩ một kế sách vẹn3toàn để xử lý thi thể trót lọt.

Ngô Lão Lục nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng liếc sang mười mấy con heo mập ú ăn mãi mà không đủ no kia… Tuy rằng đây là lần đầu tiên giết người, nhưng lúc trước vẫn thường giết heo, nên đối với loại chuyện tách rời thi thể này cũng coi như không xa lạ.

Đầu tiên bọn chúng lóc hết toàn bộ thịt trên thi thể xuống, sau đó dùng máy xay thịt xay nát và trộn cùng với thức ăn gia súc rồi cho heo ăn luôn. Còn lại xương cốt, đem đập vỡ hết rồi chôn xuống dưới chuồng heo.

Lần đầu giết người cướp của làm cho bọn chúng nếm được mùi ngon, những nhà nuôi heo khác đều bởi vì trong tay không có tiền nên không cáng đáng nổi, cuối cùng không ai nuôi nữa. Chỉ có nhà chúng vẫn luôn kiên trì đến khi giá thịt heo tăng lên, mới đưa tất cả heo xuất chuồng.

Cũng chính vì vậy, bọn chúng mới nhận được đơn đặt hàng của một vài cơ quan đơn vị trên huyện, bởi vì lúc ấy những nhà khác không còn thịt heo, chỉ có nhà lão có…

Trong vài năm sau đó, mỗi khi trong nhà gặp khó khăn về tiền nong, hai cha con lại lái xe đến ven đường tìm người đi nhờ xe, đôi khi có thể lục được tiền trên người những người này, đôi khi tuy giết được người nhưng lại không mò ra được đồng tiền nào.

Bởi vì cha con bọn chúng chỉ ra tay với những người không quen thuộc tình hình ở địa phương, nên dù người nhà của người bị hại có tới tìm thì cuối cùng cũng về trắng tay, giống như tình huống của tổng giám đốc Đặng năm đó.

Mấy năm nay, hai cha con bọn chúng vừa nuôi heo vừa giết người cướp của, tích luỹ được cũng ngày một nhiều lên. Ngô Lão Lục biết tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày lộ ra, hơn nữa tuổi tác của thằng con Ngô Bân cũng không nhỏ, cũng nên tìm một cô vợ lập gia đình, nên cha con bọn chúng quyết định từ năm nay sẽ thu tay lại không làm nữa.

Nhưng đêm hôm đó, cố tình chúng lại gặp phải Vương Tiểu Na đi nhờ xe, cha con họ Ngô thấy chị mặc quần áo sang trọng, lại cầm điện thoại giá trị xa xỉ thì biết người phụ nữ này rất có tiền.

Đôi khi đã bắt đầu rồi, muốn chân chính kết thúc sẽ không dễ dàng như vậy, bởi vì bọn chúng đã nghiện loại chuyện không làm mà hưởng này, cho nên vừa nhìn thấy con dê béo như Vương Tiểu Na, lòng bọn chúng lại ngứa ngáy khó nhịn…

Nhưng cũng không biết có phải do Ngô Lão Lục đã lớn tuổi hay không, hay lão không ngờ Vương Tiểu Na sẽ phản kháng kịch liệt như vậy, tóm lại là làm chiếc xe trông rất thảm thiết, máu tươi văng khắp nơi. Cuối cùng chúng đành phải chạy xe đến bờ sông lớn gần nhà, cọ rửa sạch sẽ trong ngoài xe hết một lượt.

Để có thể vĩnh viễn phủ bụi chỗ xương vỡ đó, chúng còn tráng một lớp xi măng trên nền chuồng heo. Nhưng nói cũng khéo, xi măng trong nhà vừa vặn tráng đến cạnh cái hố to chôn xương vỡ là hết rồi. Hết cách, bọn chúng đành phải dùng một tảng bê tông trong sân đậy lên trên cái hố trước, nghĩ là để về sau sẽ dành thời gian đi mua xi măng đổ kín cái hố sau.

Vốn dĩ tất cả những việc này đều làm không lọt giọt nước nào, căn bản sẽ không có ai nghi ngờ đến, nhưng cố tình lần cuối cùng này lại xảy ra vấn đề với Vương Tiểu Na.

Lúc ấy chiếc điện thoại di động lấy của Vương Tiểu Na là mẫu điện thoại mới tung ra thị trường, Ngô Lão Lục thấy thằng con Ngô Bân rất thích cái điện thoại này, bèn dặn đi dặn lại: “Con không thể dùng cái điện thoại này, phải đập nát nó đi!”

Nhưng Ngô Bân chơi hai ngày thì thấy điện thoại tốt như vậy mà đập vỡ thì thật sự đáng tiếc, vì thế lén giấu ông già bán điện thoại cho một tiệm điện thoại second-hand trong huyện.

Lúc này mới dẫn tới hàng loạt chuyện sau đó…

Cùng lúc tôi ngồi cạnh Từ Phong nghe Ngô Lão Lục thú tội, tổng giám đốc Đặng đã chạy đến Cục cảnh sát cùng với chú Lê. Nhóm Trương Khai vẫn đang phân loại và chọn lọc một vài mảnh xương có thể xét nghiệm, hy vọng có thể từ đó tìm ra ADN của mười một nạn nhân.

Khi tôi nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của tổng giám đốc Đặng, cũng không biết nên nói lời gì để an ủi mới tốt. Cuối cùng lại là ông ấy vỗ bả vai tôi trước và nói: “Lần này thật là vất vả cho các cậu rồi…”

Tôi cười khổ: “Bên phía ông cụ Đặng…”

Tổng giám đốc Đặng lắc đầu bảo: “Trước đừng nói cho cụ, dù sao cụ cũng khi thì tỉnh khi lại hồ đồ.”

Tôi gật đầu: “Cũng được, như vậy có thể để cụ có một thứ để thương nhớ, suy cho cùng cũng đã nhiều tuổi vậy rồi.”

Sau đó chúng tôi ở lại khách sạn thị trấn thêm mấy ngày, chủ yếu là cùng chờ kết quả đối chiếu ADN với tổng giám đốc Đặng. Có điều nói cũng kỳ lạ, sau khi tổng giám đốc Đặng nhận được báo cáo đối chiếu ADN của em trai ông ấy, ông cụ nhà họ đột nhiên lại không hồ đồ nữa!

Khi tổng giám đốc Đặng nhận được điện thoại của cha già, ông ấy chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cho nên khi cụ hỏi tổng giám đốc Đặng, có phải Gia Khang đã xảy ra chuyện không, tổng giám đốc Đặng đã do dự vài giây mới trả lời: “Không có, cha đừng nghĩ lung tung.”

Nhưng không ngờ lúc ấy ông cụ Đặng đã nhận ra con trai mình nói dối, không chịu đựng được ngã vật ra, được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt. Chuyện này làm tổng giám đốc Đặng lưng gánh hai đầu gánh nặng! Không còn cách nào, bên phía cậu hai Đặng cũng chỉ có thể uỷ thác cho chúng tôi toàn quyền xử lý. Đến cuối cùng chúng tôi chỉ giúp tổng giám đốc Đặng nhận lại được một ít xương vụn, đây đã là do tôi cẩn thận tìm kiếm trong một đống xương vỡ rồi!

Trước khi đi, Trương Khai và Từ Phong một hai phải mời chúng tôi ăn cơm, nói là cảm ơn sự giúp đỡ mấy ngày nay của chúng tôi. Từ lúc nhìn thấy tôi cực kỳ không tin tưởng, đến bây giờ sau khi uống rượu vào bá vai xưng anh gọi em, xem ra thế giới quan của thằng nhóc Từ Phong này cũng có phần thay đổi rồi.

Sáng hôm sau, ba chúng tôi mang di cốt của cậu hai Đặng bay về, vừa xuống máy bay chú Lê đã nhận được điện thoại của tổng giám đốc Đặng, nói sáng hôm nay ông cụ nhà họ cũng đi rồi.