Người Tìm Xác

Chương 614




Lúc này tôi nghe thấy Từ Phong gọi Trương Khai tới, thằng nhóc này chạy tới thấy thế, lập tức mặc quần ủng vào muốn nhảy xuống.

Tôi giơ tay ngăn anh ta lại nói: “Cẩn thận một chút, phía dưới có2rất nhiều xương vỡ, đừng để bị đâm phải!”

Trương Khai nhếch miệng cười nói: “Không sao, yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm làm việc này…”

Nói xong anh ta nhảy xuống hố, chậm rãi mò mẫm trong đống ô uế, nhanh5chóng có rất nhiều xương vỡ bị anh ta vớt trong hầm ra. Khi chúng tôi nhìn thấy những phần xương cốt vớt ra từ trong hầm, mặt ai nấy càng khó coi hơn.

Tuy tôi không phải pháp y, nhưng nhìn6thấy xương người bị đập vỡ nát ra thế, muốn xếp đặt lại cho của ai về với người ấy chắc chắn rất khó. Đến cuối cùng, tất cả xương vỡ đều lẫn vào nhau, mà hài cốt trong hầm còn5lên đến mười một người.

Lúc này chú Lê cúi người hỏi nhỏ bên tai tôi: “Bên dưới có cậu hai Đặng không?”

Tôi gật đầu đáp: “Có”

“Tính cả anh ta thì bên dưới có tổng cộng bao nhiêu người?”

“Mười một người.”

Chú Lê3nghe xong hít vào một ngụm khí lạnh: “Mười một người? Đủ cho bọn họ liều mạng luôn rồi!”

Tôi cũng lắc đầu liên tục nói: “Đúng là không dễ gì, đều là xương vỡ cả, cho dù xét nghiệm ADN cũng là cả một công trình to lớn!

Nhìn nhóm Trương Khai bận ra bận vào trong chuồng heo, còn tôi thì lọc lại tàn hồn của mười một người này một lần, có lẽ vì thân xác không được đầy đủ cho nên ký ức của họ rất có hạn, phần lớn đều là một khoảnh khắc trước khi chết.

Những người này gần như đều gặp được cha con nhà họ Ngô khi đi nhờ xe ở ven đường, chỉ là có một điểm tôi không sao hiểu rõ, là từ ngoài nhìn vào gia đình đó đáng lẽ sống cũng rất tốt mà? Nhưng tại sao nhất định phải mạo hiểm lớn như vậy để làm chuyện giết người cướp của này chứ?

Bởi vì lượng công việc hôm đó của nhóm Trương Khai quá lớn, chúng tôi đành về khách sạn trước, mà chú Lê cũng muốn báo lại chuyện của cậu hai Đặng cho tổng giám đốc Đặng, tốt nhất là có thể lập tức chạy tới làm đối chiếu ADN.

Trong điện thoại, tổng giám đốc Đặng như không hề có gì ngoài ý muốn, xem ra ông ấy đã coi người em trai này chết lâu rồi…

Đêm hôm đó, nhóm Trương Khai trở lại khách sạn rất khuya, tôi nghe tiếng mở cửa ở đối diện còn gọi điện thoại cho anh ta, hỏi xem tiến triển thế nào?

Trong điện thoại, giọng Trương Khai mỏi mệt nói: “Xương vỡ dưới hố đều đã lấy ra hết rồi, nhưng đối chiếu ADN lại rất chậm chạp, có điều mấy chục mẫu thử phân heo bên phía đại thần CSI ngày mai có thể có kết quả rồi.”

“Mệt muốn chết rồi hả?” Tôi cười nói với anh ta.

Trương Khai bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi còn có thể ngủ đã rất tốt rồi, vì để cho ra kết quả mẫu thử phân heo, phỏng chừng hôm nay đại thần phải trắng đêm đấy.”

“Được rồi! Có chuyện gì ngày mai lại nói sau! Mau đi ngủ đi!”

Cúp điện thoại của Trương Khai, tôi thầm khâm phục họ, tuy đều là kiếm tiền lương, nhưng nếu những người này không có tấm lòng vì nhân dân phục vụ, thì khi làm việc chắc chắn sẽ cực kỳ mệt thân và mệt tâm.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị một tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, bắt máy mới biết thì ra là Từ Phong gọi tới:

“Có kết quả của phân heo rồi!” Giọng anh ta khá kích động.

“Thế nào?” Tôi nói.

Ngữ điệu của Từ Phong dồn dập: “Đại thần đã xét nghiệm ra thành phần thịt người trong hai mẫu thử chưa được tiêu hoá hết, qua đối chiếu ADN… là của Vương Tiểu Na!”

“Thật ư? Tốt quá rồi!” Tôi sung sướng nói.

Sau đó Từ Phong im lặng vài giây trong điện thoại, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Cảm ơn…”

Tôi vừa định nói một câu khách sáo, thằng cha này đã cúp máy mất tiêu! Đoán chừng là vì trước đây không tin tưởng tôi nên hơi ngượng.

Sau khi ăn sáng, tôi và Đinh Nhất đến Cục công an huyện, để cho chú Lê ở khách sạn chờ tổng giám đốc Đặng đang trên đường tới đây. Chờ chúng tôi đến nơi, Từ Phong đang thẩm vấn Ngô Bân, đến cùng đầu óc của thằng nhãi này kém hơn cha gã một chút, sau khi gã nghe thấy xương người dưới chuồng heo đã bị phát hiện, lập tức bị dọa nhũn ra như bùn.

Thật ra tôi cũng rất tò mò, tại sao hai tên này phải làm như vậy, thế nên ngồi ở phòng điều khiển cùng Trương Khai để xem ghi hình trong phòng thẩm vấn. Lúc này tôi mới phát hiện những đồng chí cảnh sát đi ra đi vào người nào cũng đều mặt mũi thối hoắc, cảm giác giống như là ăn phải phân vậy.

Về sau Trương Khai nói nhỏ cho tôi biết: “Vừa rồi Ngô Bân thú nhận những năm gần đây bọn chúng đều cắt nhỏ thịt người ra cho heo ăn, nhà ăn trong cục vẫn luôn ăn thịt heo của nhà họ…”

Tôi nghe mà không nhịn được thầm ghê tởm, khó trách cả đám đều mang vẻ mặt khó coi này… Tôi thật sự có hơi đồng tình với họ.

Lúc này Từ Phong đi từ phòng thẩm vấn ra, thấy tôi tới thì cười và nói: “Lát nữa thẩm vấn Ngô Lão Lục, cậu có dự thính nữa không?”

Tôi cười ha ha: “Chỉ cần đội trưởng Từ đồng ý thì tôi không có ý kiến gì.”

Sau đó tôi tiếp tục ngồi bên cạnh Từ Phong, xem anh ta thẩm vấn Ngô Lão Lục. Lần này gặp lại, ông ta đã không còn sự bình tĩnh như lúc trước, tinh thần có vẻ rất uể oải và xuống dốc.

Từ Phong cũng không nhiều lời mà hỏi thẳng: “Con trai ông đã thú nhận rồi, ông có ngậm chặt miệng cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

Đầu tiên Ngô Lão Lục không ngừng hấp háy mắt, tôi biết khẳng định là lão ta đang thầm phán đoán lời Từ Phong nói là thật hay giả.

Nhưng Từ Phong không muốn cho lão thời gian đó, chỉ thấy anh ta ném thật mạnh mấy tấm ảnh xuống trước mặt Ngô Lão Lục và nói: “Thứ dưới chuồng heo nhà ông đã bị đào ra rồi! Cố cắn chặt miệng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa!”

Ngô Lão Lục nghe xong nhắm hai mắt lại, chậm chạp nửa ngày mới mơ hồ nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi không ngờ sẽ giết nhiều người như vậy…”

Sau đó Ngô Lão Lục khai toàn bộ quá trình gây án của hai cha con bọn chúng, tôi ngồi bên cạnh nghe mà trong lòng thổn thức, cuộc sống tốt đẹp của người khác đã bị dục vọng, tham lam làm hỏng.

Chuyện phải kể từ chín năm về trước, mùa thu năm ấy, giá cả thịt heo rất không ổn định, Ngô Lão Lục và con trai lão đã lái xe chạy cả ngày mà chỉ có một tiệm cơm đồng ý lấy thịt của bọn họ, lại còn muốn lấy hàng trước trả tiền sau.

Nhưng mỗi năm đến thời gian này là lúc tiền nong căng thẳng nhất, mười mấy con heo lớn đều đã tới lúc giết mổ, nhưng vì giá thịt quá thấp nên trước sau vẫn kéo dài như vậy. Có điều mỗi ngày chúng đều cần được ăn no, nếu không sụt ký thì lại càng mất tiền.

Lúc ấy một trại nuôi heo gần đó xảy ra dịch bệnh, kết quả người địa phương cũng không dám ăn thịt heo, sợ ăn phải heo chết bệnh, lúc này mới kéo giá thịt heo xuống cực thấp.

Nhưng heo không giống lương thực, anh có thể trữ trong kho lúa, chờ đến khi giá cao hơn lại bán ra. Thứ này chỉ cần một ngày không xuất chuồng thì phải ăn thức ăn gia súc thêm một ngày, vậy là phải thêm tiền thức ăn một ngày. Nhưng nếu bây giờ bán đổ bán tháo, vậy thì lỗ hết cả vốn.