Người Tìm Xác

Chương 616




Không ngờ ông cụ Đặng hồ đồ nhiều năm như vậy, hoá ra là đang đợi đứa con thứ hai của mình, bây giờ hồn con trai đã về quê cũ, cụ cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Chú Lê thích nhất là giải quyết chuyện hậu sự,2vì giúp người có tiền xử lý chuyện tang lễ, đó tuyệt đối là việc tốt đẹp nhiều tiền mà không có gì nguy hiểm…

Nên đối với công việc này, chú Lê làm không biết mệt. Chẳng qua tôi lại chẳng có tâm tư giúp chú cái gì5cả, bởi vì lúc trước tiếp nhận đến tận mười một tàn hồn khiến đầu óc dùng hơi quá độ, nên sau khi từ Tuy Lai về, tôi vẫn luôn cảm thấy rất mỏi mệt.

Mặc dù đã nghỉ ngơi mấy ngày nhưng vẫn cảm thấy mỗi ngày đều6như ngủ không dậy nổi. Vốn dĩ tôi còn muốn chú Lê xem giùm coi mình bị làm sao? Có phải dùng não quá độ nên thế hay không, kết quả mấy ngày nay chú ấy vẫn bận rộn không ngừng, ngày nào cũng đều không thấy bóng5người.

Giữa trưa hôm nay Đinh Nhất đi giúp việc cho chú Lê, vì thế một mình tôi đến quán sủi cảo gần khu chung cư ăn sủi cảo bồi bổ bản thân một chút. Kết quả khi vừa mới đến, lại đột nhiên thấy một bóng dáng quen3thuộc.

Tôi lấy tay dụi mắt, không dám tin mình lại nhìn thấy chú ấy ở đây, nhưng bóng dáng này tôi quá quen thuộc, chắc chắn sẽ không nhìn lầm. Những nghi ngờ trước đây về chú lại dâng lên, vì thế tôi cũng không muốn ăn cơm nữa mà nhanh chân bám theo.

Bóng dáng mà tôi nhìn thấy không phải ai khác, chính là chú họ mới chia tay không bao lâu, hoặc phải nói là nhân ma không biết đã sống bao nhiêu năm kia.

Tôi từng tự nhủ, nếu ông ấy không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, tôi sẽ quên hết những chuyện mình nhìn thấy ngày hôm đó.

Nhưng không ngờ lúc này mới qua mấy ngày thôi, thế mà ông ấy lại chạy đến gần nhà tôi, ông ấy đến tìm tôi à? Hay là có việc cần làm? Nghĩ đến đây, tôi lấy di động ra gọi đến số điện thoại của ông.

Bởi vì tôi vẫn luôn bám sát theo ông ấy, nên khoảng cách giữa chúng tôi chắc không đến ba mươi mét, bởi vậy khi ông ấy lấy di động ra thấy là điện thoại của tôi thì lập tức quay lại nhìn.

Cũng may tôi nhanh chóng trốn sau một tiệm bán báo, không bị ông ấy phát hiện ngay.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc vang lên trong di động: “Tiến Bảo à? Sao thế? Có chuyện gì không?”

Tôi im lặng hơn mười giây, mới dùng giọng điệu ngày thường nói với ông ấy: “Không có gì ạ, cháu chỉ muốn hỏi xem mấy ngày nay chú làm gì ấy mà?”

“Vẫn như cũ thôi… Cháu về đến nhà rồi à?”

“Dạ, mấy ngày trước vừa trở lại… Chẳng qua mấy ngày nay cảm thấy cơ thể rất mỏi mệt, cũng không biết có phải vì mấy ngày trước sử dụng não quá độ hay không nữa.” Tôi nói.

Chú họ nghĩ ngợi rồi nói: “Thật ra một thời gian trước chú đã muốn nói với cháu, chỉ là lúc ấy vội chuyện của thím họ nên không dành được thời gian để nói. Không phải cháu nói khoảng thời gian này số lần nhìn thấy âm hồn càng ngày càng nhiều sao?”

“Dạ...”

“Nếu chú không đoán sai, chắc chắn trước đó cháu đã dùng thứ gì đó để có thể thông linh gặp ma.” Chú họ trầm giọng nói.

Tôi suy nghĩ và đáp: “Chú không nói cháu cũng sắp quên mất, lúc trước cháu đã từng dùng nước mắt trâu bôi lên mắt, sau đó thì thường xuyên nhìn thấy âm hồn.”

Chú họ vừa nghe thì nói với tôi: “Nếu về sau cháu không muốn nhìn thấy âm hồn, vậy tốt nhất đừng bao giờ dùng nước mắt trâu bôi lên mắt nữa… Thể chất của cháu vốn đã khác người thường, lại dùng thứ này để thông linh, sau này muốn không thấy cũng khó.”

“Vậy có cách nào không thấy nữa không?” Tôi hơi sốt ruột hỏi.

Chú họ trầm mặc một hồi rồi nói: “Thế này nhé, cháu đi cắt một cặp kính không độ, sau đó ngâm tròng kính trong máu của chó đen một ngày, sau đó đến lúc dùng thì lấy nước rửa sạch tròng kính là được. Sau này lúc đi ra ngoài vào buổi tối thì đeo lên, chú bảo đảm là sẽ không nhìn thấy âm hồn nữa.”

Sau khi cúp điện thoại của chú họ, tôi không nghe ra một chút lừa gạt nào trong giọng của ông ấy, nhưng bây giờ rõ ràng ông ấy ở cách tôi không tới ba mươi mét…

Trưa hôm đó tôi vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau, đáng tiếc khi ông ấy đi ngang qua gần một khu chung cư kiểu mở lại đột nhiên biến mất không thấy nữa. Tuy tôi biết ông ấy đang ở trong một căn phòng nào đó trong toà nhà này, nhưng lại không có can đảm tiếp tục đi tìm.

Từ những lời ông ấy vừa nói, tôi vẫn có thể nghe ra sự quan tâm, chỉ là tôi không biết loại quan tâm này là xuất phát từ thật lòng hay đã thành thói quen rồi.

Buổi tối Đinh Nhất về nhà, tôi bèn kể lại chuyện hôm nay nhìn thấy chú họ cho anh ta.

Đinh Nhất nghe thế thì khó hiểu nói: “Cậu chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”

Tôi khẳng định: “Trăm phần trăm là ông ấy, để xác nhận có phải ông ấy không, tôi còn cố ý gọi điện mà, tôi thấy ông ấy nghe điện thoại…”

Lúc trước khi tôi nói cho Đinh Nhất biết chú họ có thể chính là nhân ma, anh ta cũng rất khiếp sợ, xét cho cùng, ngoài Chiêu Tài thì chú ấy là người thân duy nhất còn lại trên đời của tôi.

Đáng tiếc cha mẹ chết sớm, cho nên tôi cũng không có cách nào tìm hiểu được từ họ thêm nhiều chuyện thời trẻ của chú họ.

“Cậu có cảm giác chú họ bây giờ có gì đó khác với chú họ trước đây không?” Đinh Nhất hỏi.

Tôi thực sự bị anh ta hỏi trúng: “Nếu cứng rắn phải nói có cái gì khác, thì chính là so với khi tôi còn nhỏ, chú họ bây giờ kiệm lời hơn, con người cũng trở nên nặng nề, còn nữa là lai lịch của bảo gia tiên trong nhà mà chú kể cũng không giống nhau.”

“Cái đó có thể là do cậu nhớ lầm không?” Đinh Nhất nghi ngờ nói.

Tôi lắc đầu: “Chắc chắn không đâu, lúc ấy tôi đã lên lớp mười một, tuy không thuộc làu làu chuyện mà chú kể, nhưng cũng có ấn tượng…”

Đinh Nhất suy nghĩ rồi nói: “Nhưng nếu đúng là chú ấy có sự thay đổi lớn như lời cậu nói, vậy thím họ luôn sống cùng với chú lại không phát hiện ra sao? Tôi thấy tình cảm của họ hình như vẫn rất tốt mà!”

Tôi nghe anh ta nói vậy cũng cảm thấy có lý, suy cho cùng chúng tôi mới ở chung có bao lâu đâu? Thế nào cũng không thể so với hai vợ chồng họ đã cùng nhau trải qua cả đời! Nhưng cũng là thím họ nói cái bớt sau eo chú họ mới có vào mười mấy năm trước, bằng không tôi cũng sẽ không chắc chắn ông ấy chính là nhân ma.

Cuối cùng trước khi ngủ, Đinh Nhất hỏi tôi, thật sự không định nói chuyện đã tìm thấy nhân ma cho lão Hắc và lão Bạch à? Tôi do dự suy nghĩ cả buổi mới nói: “Đi bước nào tính bước đó đi! Tôi thật sự không đành lòng nhìn chú ấy bị hai con hàng kia mang đi…”

Sáng sớm hôm sau, chú Lê gọi điện thoại tới rõ sớm, bảo hai chúng tôi qua ăn sáng, nhân tiện chia số tiền kiếm được lần trước.

Tôi hào hứng ngay: “Tổng giám đốc Đặng đã trả hết số tiền còn lại rồi ạ?”

“Trả rồi, còn trả thêm mười vạn, xem như phí vất vả cho chúng ta đó!” Chú Lê nói.

Nghe thấy có tiền là tôi tự nhiên hăng hái hẳn, trái với trạng thái cả người uể oải trước đó.

Ai ngờ chờ chúng tôi tới nhà, lại thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm với chú, xem ra chắc người này đến sau khi chú gọi điện thoại, không nằm trong dự kiến của chú ấy.