*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nhìn những kiếp trước của mình không khỏi kinh hãi, những người này khi còn sống mặc dù đều là người tốt, nhưng vì sao đến cuối cùng lại không được chết tử tế:
Tôi càng nghĩ càng nghi ngờ, bèn chậm rãi ngồi xuống vị trí trung tâm của đài Tịnh Hồn, sau đó dùng tay nhẹ nhàng chạm vào từng lỗ khảm trên đài..
Cùng lúc đó, những ký ức xưa cũ hơn nữa ùa vào đầu tôi
Mà trong những ký ức này, tôi nhìn thấy một việc khiến bản thân kinh hãi! Trong ký ức đó, tôi mặc một thân áo bào đỏ, đứng trên một chỗ cao nhìn xuống đài Tịnh Hồn dưới chân, có rất nhiều âm sai đang áp giải âm hồn đứng dưới chân đài Tịnh Hồn xì xào bàn tán, nhưng không một ai dám bước lên
Đúng lúc đó, từ nơi xa3có mười âm sai áp giải một âm hồn quanh thân đẩy lệ khí hướng về phía đài Tịnh Hồn
Sau lưng âm hồn này còn kéo theo vô số các oan hồn không đếm xuể
Trong lúc nhất thời quỷ khóc sói gào Mới vừa rồi còn có vô số âm sai và âm hồn đứng xung quanh đài Tịnh Hồn xem náo nhiệt, trong nháy mắt đã giải tán hết, nhường đường cho âm hồn sau lưng kia
Từ đầu đến cuối tôi không nói lời nào, chỉ híp mắt nhìn bọn họ đi đến trước đài Tịnh Hồn, đến tận khi nghe tiếng âm hồn kia bịch một tiếng quỳ gối trước đài Tịnh Hồn, tôi mới cảm thấy khẽ giật mình..
Rất hiển nhiên, kiếp đó của tôi biết âm hồn quỳ bên dưới là một âm hồn có lệ khí vô cùng sâu nặng, mà từ phản ứng1của tôi có thể thấy, bọn họ không những quen biết nhau mà còn rất thân thuộc
Âm hồn kia vẫn luôn cúi đầu quỳ bên dưới, mấy trăm nghìn oan hồn đi theo phía sau hắn cũng không dám tiến lên nữa, nhưng oán khí ngút trời vẫn không ngừng tản ra xung quanh
Lúc này tôi đứng trên chỗ cao bắt đầu mở miệng nói, chất giọng trầm vang lên: “Việc đã đến nước này, người còn lời nào muốn nói không?” Âm hồn quỳ bên dưới nghe thấy tôi nói thì ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng hắn im lặng thật lâu mới nói: “Tôi không còn gì để nói...”
Khi tôi nhìn rõ tướng mạo của âm hồn kia, trong lòng bỗng hẫng một cái! Đó là một khuôn mặt giống hệt Đinh Nhất, có điều so với Đinh Nhất..
thì dáng vẻ người này tang thương hơn rất9nhiều.
Tôi lập tức nhận ra hắn không phải là Đinh Nhất, hắn chính là kẻ năm đó đã lừa giết trăm nghìn quân nước Triệu, Vũ An Hầu! Nhưng tôi đang đứng trên cao này là ai? Từ vị trí đứng đến cách nói chuyện với hắn, chẳng lẽ tôi từng là phản quan ở Âm Ti? Tiếp theo đó, tôi thấy mình phất tay với mười ấm sai kia, bọn chúng lập tức tháo mười mấy sợi dây xích khoá hồn trên người Vũ An Hầu xuống
Không bị áp lực của hơn mười sợi xích này, Vũ An Hầu có thể thẳng lưng hơn một chút.
Đây chính là tư thái của võ tướng, bất luận trong tình huống thể nào cũng phải giữ sống lưng của mình thẳng tắp..
Lúc đó tôi hơi siết chặt nắm đấm, nhìn về Vũ An Hầu bên dưới, nói: “Ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Ánh3mắt Vũ An Hầu kiên định: “Nghĩ kĩ rồi.” Tôi gật đầu, sau đó than nhe: “Đã là sự lựa chọn của ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn..
Nhưng người phải nhớ cho kĩ, một khi người bước lên đài Tịnh Hồn, hậu quả thế nào không ai biết trước được.”
Vũ An Hầu phủ phục xuống đất hành đại lễ: “Đa tạ ý tốt của quân thượng, nhưng mọi chuyện là do ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác
Chỉ mong hôm nay ta bước lên đài Tịnh Hồn này một lần, có thể giải hết ân oán trước kia...”
Hóa ra kiếp trước của Đinh Nhất đã từng đi qua đài Tịnh Hồn, chẳng trách anh ta còn hiểu về đài Tịnh Hồn nhiều hơn chủ họ tối.
Đoạn ký ức này dừng ở đây, bởi vậy tôi cũng không biết Vũ An Hầu có thực sự3bước qua đài Tịnh Hồn hay không và sau khi hắn đến đài Tịnh Hồn thì phải chịu hậu quả như thế nào..
Có điều khi đó hẳn gọi tôi là quân thượng, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi nghe đến chức danh này, nếu như tôi thực sự đã từng là Minh Vương của Âm Ti, vậy thì tại sao tôi lại đầu thai làm người? Hơn nữa cho dù mỗi kiếp đều làm việc thiện, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu cái chết không được tử tế!
Kiếp trước của Đinh Nhất là Vũ An Hầu giết người như ngóe, thì sau khi chuyển thể thành Đinh Nhất lại phải chịu tội nghiệt thế nào? Chẳng lẽ chỉ là mất trí nhớ, không biết mình là ai thôi sao?
Mặc dù cô đơn sống trên đời là một chuyện vô cùng đau khổ, nhưng tôi tin rằng sự trừng phạt đối với Vũ An Hầu không chỉ đơn giản như vậy mà thôi..
Nếu thực sự chỉ có như thế, thì việc tối làm sai còn gây ra nghiệp chướng nặng nề, ác hơn cả Vũ An Hầu sao? Nếu không sao lại đời đời đoản mệnh như vậy?
Theo sự xâm nhập ngày càng nhiều của các ký ức, tối đột nhiên cảm thấy mũi mình nóng lên, không cần nhìn tôi cũng biết là mình bị chảy máu mũi
Nhưng lúc này tôi không để ý được nhiều như thế mà chỉ dùng tay quệt bừa lau đi, lại tiếp tục cảm nhận những mảnh ký ức không ngừng ùa vào đâu tối
So với trong trí nhớ của tôi, thì đài Tịnh Hồn này chỉ là hàng nhái, nó nhỏ hơn nhiều lần so với đài Tịnh Hồn dưới Âm Ti, lỗ khảm bên trên cũng thô ráp hơn nhiều.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể không bội phục tên Điền Nghị này, nếu như hẳn sống ở xã hội này nhất định sẽ tạo ra thành quả để đời
Tất nhiên hắn sẽ không bị người khác điều khiển, trở thành một con rồi chết thảm trong ngục, cũng không cần phí hết tâm tư để đoạt xác trùng sinh, biến mình thành một yêu quái bất lão bất tử.
Trong lúc này tôi lại nhìn thấy một đoạn ký ức ngắn, dường như tôi đang bàn bạc với thuộc hạ chuyện gì đó có liên quan đến đài Tịnh Hồn, trong đó có nhắc đến chuyện nếu là một người có phẩm chất, có đạo đức giống như thánh nhân bước qua đài Tịnh Hồn này sẽ bình yên vô sự, máu của bọn họ còn có thể hóa giải hết thảy tội nghiệt...
Lúc này tôi mở choàng mắt, cảm thấy sự tiếp xúc ở hai bàn tay có sự thay đổi, những lỗ khảm nhô ra đang dần dần biến mất từng chút một..
Ngay sau đó tôi phát hiện ra, nơi có sự biến hóa kia hình như có dính thứ gì đó màu đỏ..
tôi nhìn kĩ thì phát hiện ra đó chính là máu mũi của mình!