Người Tìm Xác

Chương 1913: Thời gian tươi đẹp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Lúc này Bạch Linh Nhi đưa cho tôi một thanh sô cô la và nói: “Bây giờ anh bị mất máu quá nhiều, trên người tôi cũng không có thứ gì khác, anh ăn tạm cái này trước đi!” Tôi không ngờ một con rắn yêu như Bạch Linh Nhi lại mang theo socola bên người? Tôi còn tưởng cô ta sẽ mang theo mấy loại như thịt chuột khô gì đó chứ? Bạch Linh Nhi thấy tôi nhìn chằm chằm vào thỏi sô cô la với vẻ kỳ quái, mãi không chịu cầm lấy ăn thì không nhịn được mà nói: “Đây là hàng nhập khẩu, không hết hạn sử dụng đầu, mau ăn đi?” Tôi cười thẩm trong lòng, không ngờ cuộc sống của Bạch Linh Nhi bây giờ an nhàn thật đấy nhỉ, ngay cả socola cũng là hàng nhập khẩu cơ! Sau đó tôi cũng không3nghĩ nhiều nữa, thoải mái ăn thanh sô cô la kia

Sau khi ăn xong, thể lực của tôi cũng hồi phục được một chút, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà ánh mắt tôi nhìn mọi thứ cũng rõ ràng hơn

Sau đó tôi lại ung dung đi về phía đài Tịnh Hồn, cẩn thận quan sát những lỗ khảm lít nha lít nhít kia.

Mặc dù tôi không rõ đài Tịnh Hồn này được làm dựa theo nguyên lý gì? Nhưng tôi biết khi mình đi đến đài Tịnh Hồn sẽ không bị xuất hồn, bởi vậy tôi nhất định phải tìm hiểu xem vì sao tôi đi qua nó mà không bị làm sao? Lúc này Đinh Nhất và chú họ nghe được tiếng bước chân nên cũng đi đến phía đối diện đài Tịnh Hồn, chú họ thấy tôi quay lại thì hỏi: “Thế1nào? Tìm được thi thể của ma nữ kia chứ?” Tôi ủ rũ lắc đầu: “Chú đừng nhắc đến nữa, tìm thì tìm được rồi, nhưng cháu bị con ma nữ đó lừa rồi!” Đinh Nhất và chủ họ nghe thấy thế đều biến sắc, vội hỏi tôi có chuyện gì?

Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu và nói: “Tóm lại là chuyện dài dòng lắm, nhưng mà bây giờ không sao rồi.” Không ngờ Bạch Linh Nhi bên cạnh đột nhiên nói xen vào: “Ui, sao không dám nói thế? Không phải suýt chút nữa là anh được ma nữ kén làm rể đưa về nhà à?” Tôi tức hổn hển nói: “Cái gì cơ? Lúc đấy con ma nữ kia muốn cướp xác tôi đấy, lại còn làm rể: Tôi không có phúc hưởng thụ vị ông chúa điện hạ kia đâu!” Chú họ nghe xong mới thở phào9nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, chú bảo mà, sao một ma nữ lại có thể lương thiện như thế chứ? Cũng trách chú đã quá khinh thường nó!” Tôi than nhẹ: “Thật ra, lúc trước nếu không có cô ta có lẽ cháu thực sự đã chết rồi, nếu như cô ta không có ý xấu thì cháu sẽ đưa cô ta ra ngoài.”

Bạch Linh Nhi nghe vậy thì nói bằng giọng điệu không vui: “Anh cho rằng cô ta muốn cứu anh à, cô ta chỉ coi anh là một cái túi da người thôi, cô ta phải mượn bộ da của anh thì mới đi ra ngoài được! Anh biết vì sao cô ta có thể đi lại tự do trong mộ cổ này không? Đó là bởi vì thứ vây hãm cô ta không phải là đài Tịnh Hồn, mà là sợi dây treo3cô ta kia kìa! Lúc nãy tôi đã nhìn kĩ rồi, đó không phải là một sợi dây thừng bình thường đầu, đó là một sợi gân trâu được ngâm máu chó đen! Nếu như không phải anh kéo đứt một đầu sợi gần trầu kia, thì ma nữ đó vĩnh viễn đừng bao giờ mong rời khỏi mộ cổ này được.”

Trong lòng tôi không khỏi lạnh buốt, quả nhiên là một đoạn tình cảm giống như bị điện, bản thân thì muốn được trường sinh bất lão, còn đem âm hồn bạn gái giam vĩnh viễn trong mộ...

Thật ra chuyện năm đó cũng không làm rõ được rốt cuộc là ai đúng ai sai, đúng là Điền Nghị đã tiếp cận A La vì có mục đích, còn A La cũng chỉ coi Điền Nghị như một món đồ chơi yêu thích mà thôi

Đương nhiên cũng không thể nói3tình cảm giữa bọn họ không phải là yêu, bởi vì họ thực sự đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp.

Có lẽ chính vì khoảng thời gian này quá hoàn mỹ, cho nên sau khi quan hệ giữa hai người kết thúc trong đau khổ, cả hai đều không thể quên được

Bề ngoài thì Điền Nghị hận A La nhiều hơn, nhưng sau khi Điền Nghị chết, A La cũng chưa từng cảm thấy vui vẻ..

Nghĩ đến đây tôi lắc lắc đầu, muốn gạt ký ức của A La đi, bởi vì tôi biết khi tôi đến gần lại đài Tịnh Hồn, sẽ có rất nhiều ký ức ùa vào trong đầu tôi, mà những ký ức này đều đã từng thuộc về tôi.

Lần này khác với những lần trước, tôi không vội vàng đi xuyên qua đài Tịnh Hồn, mà cố gắng đi thật chậm, cẩn thận cảm nhận những cảm giác mà đài Tịnh Hồn mang đến cho tôi..

Bởi vì tôi nhất định phải tìm ra nguyên nhân vì sao tôi qua được mà bọn họ lại không qua được! Đinh Nhất thấy tôi cứ lề mề đi chậm qua đài Tịnh Hồn thì thúc giục: “Cậu lề mề ở đó làm cái gì thế? Nhanh đi đến đây!” Tôi khoát tay nói với anh ta: “Không vội, tôi phải nhìn kĩ xem đài Tịnh Hồn này có những thứ gì?” Đinh Nhất còn định nói gì đó nhưng đã bị chú họ tôi ngăn lại, vì trong lòng chú ấy hiểu rõ, trong tình huống hiện tại tôi là người duy nhất có khả năng phá giải đài Tịnh Hồn

Thật ra, cứ đi loanh quanh ở đài Tịnh Hồn này cảm giác không hề tốt, những đoạn ký ức rời rạc cứ không ngừng tràn vào trong đầu tôi như bão lũ, nhưng từ nơi sâu thẳm tôi cảm nhận được trong những mảnh vỡ ký ức này có chứa đựng manh mối liên quan đến đài Tịnh Hồn.

Bởi vậy cho dù đầu óc khó chịu đến thế nào, tôi vẫn đi dạo quanh đài Tịnh Hồn, cẩn thận gạt bỏ từng đoạn ký ức hỗn loạn..

Trong những đoạn ký ức rời rạc này, ngoài nhìn thấy những ký ức thuộc về Tuệ Không còn có cả ký ức về những người khác nữa.

Có lẽ đài Tịnh Hồn này đối với tội mà nói giống như là một bình đài có thể nhìn thấy kiếp trước của mình, chỉ là tôi có thể nhìn thấy nhiều hơn một chút, hơi rối loạn..

Bởi vì ngoại trừ có thể tìm thấy kiếp trước của chính mình, tôi còn có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp trước kiếp trước nữa của bản thân.