Người Tìm Xác

Chương 1915: Kéo đinh nhất chạy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Nhưng Đinh Nhất lại bán tín bán nghi nói với tôi: “Cậu định phá giải Tịnh Hồn đài này thế nào?”

Tôi giơ Kim Cương Xử trong tay lên và nói: “Lúc nãy trong ký ức của ma nữ áo trắng kia tôi đã nhìn thấy, chỉ cần đập cho rơi những lỗ khảm ở một số chỗ nhất định trên đài Tịnh Hồn này là được, hai người đừng chậm trễ nữa, nhanh đi xem tấm lưới đỏ kia đi, tuyệt đối đừng để đảm âm hồn kia thoát ra ngoài, nếu không đến lúc muốn bắt lại cũng không nổi đâu.”

Không ngờ chủ họ tôi đột nhiên kéo áo Đinh Nhất và nói: “Tiến Bảo nói đúng đấy, những âm hồn này đã bị giam ở đây quá lâu rồi, một khi thoát ra ngoài chỉ sợ sẽ có người gặp nạn, bây giờ cháu đi với chủ vào3trong đó dán thêm mấy tấm bùa trân quý, tránh có chuyện bất trắc xảy ra!”

Tôi lập tức nhìn về phía chú họ, hiểu ra chú ấy đã biết tôi định làm gì, thế nên tôi cảm kích nhìn chú ấy, sau đó gật đầu cười nhẹ..

Đinh Nhất vẫn có sự tin tưởng nhất định đối với chủ họ tối, cho nên mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đi theo chủ ấy vào trong đại diện

Sau khi Đinh Nhất và chú họ vừa đi vào trong, tôi thở dài một hơi, rồi vội vàng cẩn thận quan sát những nơi có dính máu mũi của tôi, những lỗ khảm kia đã biến mất, điều này chứng minh máu của tôi thực sự có tác dụng, nhưng cả Tịnh Hồn đài này phải rộng đến tám, chín mươi mét vuông, chỉ dùng máu1mũi thì không đủ, thể là tối tháo băng gạc trên tay xuống.

Bạch Linh Nhi ở một bên đài Tịnh Hồn, sắc mặt cô ta trầm xuống, hỏi: “Tiến Bảo, anh định làm gì?” Tối tháo hết bằng gạc ra, phát hiện miệng vết thương trên tay đã kéo màng, thế là giơ tay lên trả lời Bạch Linh Nhi: “Cô xem công lực ngưng huyết của tôi cao chưa, mới một chút thể mà đã bắt đầu khép miệng rồi.”

Bạch Linh Nhi đột nhiên cao giọng nói: “Trả lời câu hỏi của tôi, anh đuổi hết bọn họ đi là muốn làm gì?” Tôi vội vàng nhỏ giọng nói với cô ta: “Bà cô của tôi ơi, cô có thể nhỏ giọng lại một chút được không? Vất vả lắm tôi mới lừa được tên Đinh Nhất đó đi!” “Tôi hỏi lại một lần nữa, anh đuổi bọn họ9đi là định làm gì?” Sắc mặt Bạch Linh Nhi lúc này rất khó coi

Tôi vội vàng trấn an cô ta: “Còn để làm gì chứ? Đương nhiên là phá giải đài Tịnh Hồn này rồi, cô không cần phải để ý! Chờ một chút là xong ngay!” Nói xong tôi di bàn tay bị thương lên trên đài Tịnh Hồn và lập tức thấy đau rợn người.

“Quả nhiên vẫn không được, con mẹ nó đau quá đi, còn đau hơn bị thương lần nữa?” Tôi lầm bầm

“Trương Tiến Bảo! Anh nhìn tôi này, nghe tôi nói, chúng ta có thể tìm cách khác, đài Tịnh Hồn này không phải là đài Tịnh Hồn thật, uy lực của nó cũng kém xa đài Tịnh Hồn kia, nhất định sẽ có cách đơn giản hơn để giải quyết, anh dừng lại đi đã được không?”

Tôi cười thầm cô nàng Bạch Linh3Nhi này vẫn còn thiếu kinh nghiệm quá, tôi bèn than thở: “Có một số việc đến cuối cùng vẫn sẽ phải xảy ra, cho dù trốn được một lần cũng không tránh được lần tiếp theo, đây chính là thứ gọi là số mệnh...”

“Không được! Anh màu dừng lại đi! Tôi không thể để anh chết trước mặt tôi một lần nữa được.” Mắt Bạch Linh Nhi bắt đầu đỏ lên

Tôi biết vì sao Bạch Linh Nhi lại phản ứng gay gắt như vậy, bởi vì từ trước đến nay cô ta luôn coi tôi là Tuệ Không, dù tôi và ông ấy không có điểm gì giống nhau..

Tôi biết cái chết của Tuệ Không là một ranh giới mà Bạch Linh Nhi mãi mãi không bước qua được, tôi cũng không muốn làm tổn thương cô ta, nhưng có một số việc không phải tôi muốn thay đổi3là có thể thay đổi được

Tôi cũng không biết sau khi chết Điền Nghị đã phải trải qua những chuyện gì, mà có thể xây dựng lại một đài Tịnh Hồn trong mộ cổ này, mặc cho đài Tịnh Hồn này chỉ là hàng nhái, thì nó cũng thực sự đã đẩy chúng tôi vào đường cùng

Nếu như cái chết của tôi đã được định trước, thì tôi sẽ dùng mạng của mình đổi lấy sự bình an cho Đinh Nhất và chủ họ không phải tốt sao? Thật ra tôi cũng không phải con người vĩ đại như vậy, cũng chẳng phải là tinh thần dâng hiến gì cả, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy Đinh Nhất và chú họ đều chết ở đây, mà dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa, nếu có thể cứu được hai mạng tại sao cứ phải chết cả ba? Đối với Bạch Linh Nhi, trong lòng tôi vẫn luôn cảm kích, mặc dù trong lòng cô ta, tôi chỉ là cái bóng của Tuệ Không

Đương nhiên tôi cũng thấy hơi áy náy với cô ta, bởi vì tôi biết nếu khoét cái bóng ấy ra khỏi nội tâm cô ta thì sẽ đổ máu, sẽ rất đau...

Bạch Linh Nhi thấy vẻ mặt áy náy của tôi khi nhìn cô ta thì biết mình không thể thay đổi được điều gì, thể là chán nản ngồi xuống đất, nước mắt yên lặng chảy ra

Tôi nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết của Bạch Linh Nhi mà thấy rất khó chịu, tôi biết đối với cô ta, chuyện này giống như cô ta lại chứng kiến Tuệ Không chết trước mặt mình một lần nữa vậy.

Tôi đau lòng nói: “Cô đi đi! Như thể có sẽ không phải nhìn thấy...”

Nhưng Bạch Linh Nhi kiên quyết lắc đầu: “Nếu như tôi thực sự không thể làm được gì nữa, thì cũng chỉ còn cách đối mặt với hiện thực này thôi

Có điều anh yên tâm, tôi đã có thể gặp được anh, thì nhất định sẽ có thể gặp được kiếp sau của anh, vì dù sao tôi cũng sống rất lâu, chúng ta có thể từ từ gặp nhau.”

Tôi bị cô ta chọc cho cười, nên cười và nói: “Được, cô vui vẻ là được.” Tôi biết không thể chậm trễ được nữa, nếu không khó đảm bảo Đinh Nhất không quay lại, thế là tôi nhìn hai tay mình, do dự một chút, rồi kiên quyết dùng con dao bạc rạch một đường trên cổ tay trái.