Người Tìm Xác

Chương 1095




Nếu như tôi đoán không lầm, ngồi dưới đất chắc là người mẹ. Cùng một lúc mà phải tang chồng, tang con đúng là sự đả kích mà người bình thường khó tiếp nhận được...

Theo ký ức trong tàn hồn của hai cha con, thành tích2thi đại học năm nay của người con trai Vu Soái không được tốt, điểm số còn thấp hơn hai lần trước. Tối nay, sau khi Vu Soái về đến nhà đã nói thành tích với cha mình là Vụ Đại Hải trong lúc đang dùng5bữa. Bởi vì lượng công việc mấy ngày nay quá lớn, cho nên hôm nay Vu Đại Hải rất mệt mỏi, chú ấy và đồng nghiệp đã lắp hơn mười bảy cái điều hòa, bận bịu từ sớm đến tối. Nhưng ngay lúc vừa về đến6nhà, chú ấy lại nghe dưới lầu có người đang mặt mày hoan hỉ khoe với người ta về điểm số thi đại học của con trai, nói là vào đại học Bắc Kinh cũng không thành vấn đề.

Đều là phụ huynh, nghe thấy vậy thì5chú ấy không khởi nghĩ đến kết quả thi đại học năm nay của con trai mình. Sau khi về đến nhà, thấy vợ đang nấu cơm, nhưng lại có vẻ lo lắng trên mặt, trong lòng chú ấy cũng đoán ra...

Thật ra thì từ mấy3ngày trước, chú ấy còn nghĩ, lần này dù cho con trai có thi thể nào thì cũng không bắt nó học nữa. Dù gì với thành tích của con trai mình cũng có thể học đại học, chỉ cần chọn một chuyên ngành tốt, học một trường bình thường là được rồi.

Có thể do hôm nay Vu Đại Hải quá mệt mỏi, người mệt mỏi thường hay phiền não, hơn nữa vừa thấy kết quả thi của con người khác không tệ, làm sao mà kết quả của con trai mình lại không tốt như thế chứ? Thật ra Vu Đại Hải không biết, từ lúc Vu Soái thi xong, tâm trạng cậu ta đã rất kiềm nén, cậu ta biết kết quả thi lần này của mình rất tệ, sau khi thi xong cậu ta thử tính điểm cho mình, miễn cưỡng cũng chỉ khoảng hơn bốn trăm điểm, điểm này chênh lệch khá lớn so với thành tích kỳ vọng...

Vì vậy trước khi có điểm thi chính xác, Vu Soái luôn rất kìm nén. Thậm chí Vu Soái còn trách cha mẹ tại sao thi lần đầu được hơn năm trăm điểm rồi, nhưng cha mẹ lại bắt mình học lại một năm? Bây giờ thì hay rồi, càng ngày càng tệ, cậu ta cũng nổi tiếng ở trường với việc thi lại, dù quen biết hay không cũng biết trường có một học sinh thi lại liên tục ba năm.

Sau khi Vu Soái biết điểm số của mình thì rất thất vọng, đừng nói là cha mẹ, ngay cả cậu ta cũng không chấp nhận nổi thành tích này. Cho dù không chấp nhận nổi thì sao chứ? Thực tế chính là thực tế, không thể vì bạn không chấp nhận nổi mà khác đi được.

Vu Đại Hải thấy sắc mặt vợ mình khó coi, cũng đoán ra con trai mình thì không tốt, vì vậy trong lòng chú ấy dâng lên một ngọn lửa vô hình. Chú ấy quát gọi con trai, muốn hỏi cậu ta điểm số thi đại học thế nào?

Vu Soái bị cha gọi ra ngoài, tâm trạng chùng xuống, cậu ta không biết nên nói với cha mình như thế nào... Mặc dù trước đó mẹ cậu ta đã nói trước: “Sau khi cha con biết mà có nói gì quá nặng lời thì cũng đừng để trong lòng, cha mẹ cũng vì tốt cho con thôi...”

Thật ra Vu Soái đều biết những đạo lý này, nhưng khi cậu ta thực sự đối mặt với vẻ âm trầm của cha thì lòng lại cảm thấy lạnh giá. Cậu ta không còn gì để giãi bày nữa, thi không tốt chính là thi không tốt, cậu ta chỉ lẳng lặng đặt giấy báo điểm trước mặt cha.

Khi Vụ Đại Hải thấy thành tích lần này của con trai, chợt giận mà không có chỗ phát tiết, chú ấy cảm thấy mình ngày đêm cực khổ kiếm tiền ở ngoài chính là để cho con trai có thể an tâm học tập tốt.

Nhưng tại sao con trai mình lại không thể tranh được với thiên hạ, thi được một trường đại học khiến cho cha mẹ được nở mặt nở mày đây? Chú ấy không hiểu tại sao được học tập trong điều kiện tốt như vậy mà con trai lại học tập không tốt. Như năm xưa, chú ấy có điều kiện bằng một nửa bây giờ thì cũng không đến nỗi chưa học hết cấp hai đã nghỉ học.

Càng nghĩ càng giận, Vụ Đại Hải vỗ mạnh trên bàn nói: “Có phải hôm thi con ném não ở nhà không? Làm sao lại không thi tốt bằng năm trước thế? Con đã học những thứ đó bao nhiêu lần? Sao lại thi không tốt bằng những đứa nhỏ hơn, mới chỉ học có một lần vậy?”

Vu Soái muốn biện giải cho mình mấy câu, nhưng lại nghĩ cha đã rất vất vả nên im lặng không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng cậu ta rất thất vọng với tương lai của mình...

Nếu như lúc này Vu Đại Hải nói một vài lời an ủi con thì có lẽ đã không xảy ra bi kịch sau đó.

Lúc này mẹ Vu Soái vừa đi từ trong bếp ra, oán trách nhìn Vu Đại Hải nói: “Lúc đầu tôi không nên nghe ông để con trai học lại, nếu không bây giờ cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, ông còn trách con gì nữa, thi cũng đã thế rồi!” Vu Đại Hải tức giận nói: “Ai biết nó vô dụng như vậy, năm thứ nhất thi được hơn năm trăm điểm, năm thứ hai lẽ ra phải tốt hơn chứ? Sao lại càng ngày càng tệ vậy? Bà nói xem, nửa việc trong nhà cũng chẳng cần nó bận tâm, chỉ cần nó chuyên tâm học tập cho tốt, hết lần này đến lần khác đều vô dụng như nhau! Bà nói xem, tôi ngày đêm làm việc cực khổ là vì ai? Sao nó lại không hiểu được việc quý trong cuộc sống tốt hiện tại chứ? Con trai à! Thi đại học chỉ là một chướng ngại vật trên đường đời của con thôi, đến nó mà con cũng không vượt qua được thì nói gì đến sau này?”

Sau khi Vu Soái nghe được những lời này của cha, cậu ta cũng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng trở về phòng... Sau đó Vu Đại Hải uống chút rượu rồi về phòng ngủ. Mẹ Vu Soái thấy trời vẫn còn sớm nên định xuống dưới lầu hỏi thăm một chút con nhà người ta đăng ký chuyên ngành gì, mặc dù năm nay con trai chỉ thi được hơn bốn trăm điểm, nhưng bất kể thế nào cũng không thể để nó học lại năm nữa.

Nhưng mẹ Vu Soái vừa ra khỏi cửa không lâu thì Vu Soái một mình ra ban công hóng mát, cậu ta cảm giác mình bị đè nén trong phòng, đặc biệt là khi nhìn thấy cả phòng đều là tài liệu để ôn thi, cậu ta thấy nó như một ngọn núi lớn đang đè chặt lên người mình, đến nỗi không thở nổi...

Vu Soái đi đến ban công, gió thổi lành lạnh, cậu ta đột nhiên hiểu ra một vài chuyện, cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, mình chẳng vui vẻ mà cũng làm cho cha mẹ không vui vẻ gì. Lúc này, cậu ta thấy ánh đèn từ hàng vạn nhà trước mặt, cảm thấy mình thật thất bại, chuyện người khác có thể làm mà sao mình lại không làm được. Nếu mấy năm nay cậu ta không bỏ công ra học tập, vậy thì kết quả như hôm nay cũng không thua thiệt gì.

Nhưng cậu ta luôn cố gắng hết sức mà học tập, nhưng không hiểu vì sao càng nóng lòng thì đầu óc càng không học được, có lúc cảm thấy như bị đổ chì vậy, bất kể là học cái gì cũng không nhớ...