Người Tìm Xác

Chương 1094




Cuối cùng chuyện cũng kết thúc tốt đẹp, mặc dù chúng tôi không biết Vũ Khắc Bắc sẽ phải chịu xét xử gì, nhưng tôi tin tưởng cả đời anh ta sẽ luôn phải cảm thấy xấu hổ vì đã yếu hèn trong tình yêu.

Khoảng thời gian này, khí trời dần chuyển nóng, điều hòa cũ vừa ồn2ào lại vừa tốn điện, cuối cùng tôi không chịu nổi nó nữa nên lên mạng mua điều hóa mới. Tuy rằng đã mua điều hòa nhưng vì mấy ngày nay khí trời nóng bức nên ai cũng tụ tập mua điều hòa, cuối cùng công nhân lắp máy không hỗ trợ được... Chúng tôi phải đợi hơn5một tuần mà không có người đến lắp điều hòa cho.

Khi hai người lắp điều hòa đến, động tác hết sức nhanh chóng, theo lời họ nói, có thể làm thêm một nhà thì làm thêm một nhà, dẫu sao làm nhiều hơn một nhà cũng được hơn một phần tiền. Lúc này, đều là Đinh Nhất ở6bên cạnh | trông nom, còn tôi thì ngồi trong phòng khách vừa chơi điện tử, vừa nghe họ nói chuyện.

Tôi nghe thấy một người thợ trung niên hơn năm mươi tuổi buồn buồn nói với người trẻ hơn: “Kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã xong rồi, không biết điểm của tiểu Soái lần này thế5nào nữa.” Một người thợ trẻ tuổi khác lên tiếng khuyên: “Đừng làm thằng bé áp lực, bây giờ có nhiều trường đại học mà, không cần phải là 985 hay 211 gì.” Thợ cả nghe vậy thì thở dài nói: “Nói nhẹ nhàng vậy, cậu có biết bây giờ mỗi ngày có bao nhiêu sinh viên đi3tìm việc không? Nếu không tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng thì chỉ có thất nghiệp thôi. Không phải tôi gây áp lực cho nó, bây giờ không gây áp lực cho nó thì khi bước vào đời, xã hội cũng gây áp lực cho nó thôi!”.

Người thợ trẻ tuổi gật đầu nói: “Cũng đúng. Bây giờ áp lực cạnh tranh lớn, nếu không muốn như chúng ta phải bỏ sức ra để kiếm tiền thì thực sự phải có bằng cấp cao mới được... Đúng rồi, con trai anh năm nay thi lại lần hai à?”

Thơ cả lắc đầu nói: “Lần thứ ba rồi! Lần đầu nó thi, điểm có thể vào đại học được, nhưng tôi với mẹ nó muốn nó lên Bắc Kinh học đại học nên mới để nó học lại một năm. Thầm nghỉ học thêm một năm nữa, dù sao cũng có thể thêm được mười mấy điểm chứ? Kết quả lần thứ hai điểm thi lại không tốt, còn không bằng lần đầu tiên! Tôi với mẹ nó không quan tâm nên muốn để nó học lại một năm nữa... Phải thi được đại học Bắc Kinh! Nhưng không ngờ, thi lại càng tệ hơn.”

Tôi ở bên cạnh nghe thấy, thầm nghĩ những cha mẹ đó có phải bị bệnh không? Thi đậu đại học cũng không muốn, chẳng lẽ cứ phải đậu vào Thanh Hoa hay Bắc Đại mới được? Hồi tôi đi học trong lớp cũng có mấy học sinh và gia đình có kỳ vọng quá cao, vốn dĩ họ cũng là học sinh thuộc top của lớp, nhưng cứ học lại một năm để cổ thi đậu vào đại học danh tiếng thì kết quả thi sau thường không tốt bằng lần đầu.

Có lúc phụ huynh chính là không biết con đang nghĩ gì, lại đặt áp lực quá lớn vào việc học cho con. Năm đó, lúc tôi thi vào đại học cũng không được điểm trúng tuyển như ý muốn, thầy giáo mới khuyên cha mẹ tôi cho tôi học lại một năm.

Nhưng cha tôi không nghĩ ngợi nhiều đã từ chối luôn, ông ấy cảm thấy điểm đó của tôi vào đại học bình thường không thành vấn đề, vậy cần gì lãng phí thêm một năm thanh xuân? Lại nói chuyện của con trai chú kia, nếu như thi năm đầu đậu đại học mà chú ấy cho con đi học ngay, vậy thì bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi!

Bạn học cùng thời, người ta đều đang ở trường đại học cua gái, thế mà cậu ta vẫn còn phải ép mình ở trường thi cùng với mấy em gái em trai nhỏ tuổi hơn, có thể hiểu được cậu ta có cảm giác gì. Lắp xong điều hòa, thợ cả mở máy chạy thử, khi làn không khí mát lạnh từ điều hòa thổi tới, tôi cảm thấy thật sảng khoái. Nhưng hai người thợ lắp máy không có thời gian để ngồi hưởng thụ, họ bắt đầu thu dọn dụng cụ chuẩn bị đi đến nhà khác.

Lúc gần đi, tôi nói với người thợ cả: “Hai ngày tới đừng tạo áp lực quá lớn cho con cái, để cho nó thả lỏng mấy ngày..” Bác thợ cả gật đầu mà không nói gì thêm, thật ra tôi cũng hiểu lòng của chú ấy, mỗi ngày đều cực khổ kiếm tiền, tất nhiên là không muốn con cái cũng làm công việc kiểu này.

Tất nhiên không phải cứ là công việc dựa vào sức lực thì không tốt, dẫu sao công việc chẳng phân biệt giàu nghèo, bởi nếu người người đều nghĩ thế thì thật sự có nhiều nghề chẳng có ai làm.

Có thể do chính những người cha mẹ đã chịu cực khổ cho nên không muốn con mình cũng phải trải qua điều đó, không thể nói những người cha mẹ này ích kỷ được, dù sao cũng thật đáng thương cho những tấm lòng cha mẹ! Vốn tôi nghĩ chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm của cuộc sống, sau này không gặp lại hai người thợ lắp điều hòa này nữa, dẫu sao ai mà không có chuyện phiền lòng giống như người thợ trung niên kia chứ? Nhưng thật sự không nghĩ tới, mấy ngày sau, tôi đã gặp lại người cha khổ tâm này, nhưng cách mà chúng tôi gặp lại khiến người ta thổn thức không yên...

Lúc ấy tôi với Đinh Nhất đang trở về từ nhà chú Lê, vừa mới về đến một khu dân cư thì phía trước lại đột nhiên kẹt xe. Khu dân cư này cũng đã xây vài năm, nghe nói trước kia nó là một nhà máy thép. Bởi quyền sử dụng đất có vấn đề nên mới phá sản, vì vậy nó được cải tạo lại, kiến trúc khác biệt rõ rệt so với các toà nhà khác.

Bình thường tôi với Đinh Nhất sẽ không đi đường này bởi vì quá hẹp, hơn nữa đèn đường thường xuyên hỏng. Nhưng đi bên này gần hơn một chút... Hôm nay cuống cuồng về nhà để xem trận bóng nên tôi bảo Đinh Nhất đi đường này.

Nhưng không ngờ, con đường bình thường vắng người qua lại giờ đang đông đến nước chảy không lọt, tôi xuống xe nhìn từ xa, phát hiện cách khoảng hai mươi mét phía trước đã bị vây chặt, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.

Vì luôn thích xem náo nhiệt nên tôi bảo Đinh Nhất đỗ xe trước, để không chặn đường của xe khác, sau đó tôi chui vào trong đám người, muốn qua đó xem có chuyện gì đã xảy ra? Không cần tới gần, tôi đã cảm thấy đầu óc ong lên, trong đầu tôi trống rỗng, trước mặt chắc chắn có người chết. Có thể là do khoảng cách hơi xa nên tôi không cảm giác được nhiều ký ức của tàn hồn, điều duy nhất có thể xác định đó là phía trước có hai người nhảy lầu chết...

Khi tôi vất vả đến được đó thì thấy xe cứu thương 120 đã đậu sẵn, nhưng hai người trên đất lại bị phủ vải trắng, không có chút dấu hiệu sống nào. Đoản chứng sau khi cảnh sát đến thì sẽ mang hai các chất này đi.

Khi tôi nhìn thấy hai thi thể phía dưới tấm vải thì lại rất ngạc nhiên, bởi tôi phát hiện người đàn ông đã chết là người thợ cả tuổi trung niên hôm trước lắp điều hòa cho nhà mình! Mà thi thể còn lại chính là người con trai đã thi đại học ba lần của chủ ấy...

Lúc này tôi thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh mặt xanh mét, hết khóc lại cười, nhìn tinh thần có vẻ bất thường.