Vu Soái cảm thấy có thể là do mình quá vô dụng, cha nói đúng, thi vào trường đại học chỉ là một chướng ngại vật trên đường đời thôi, sau này còn nhiều trở ngại đáng sợ hơn, chỉ sợ đến lúc đó sẽ càng thất bại hơn...
Lúc này,2Vu Đại Hải đang ngủ trong phòng thì cảm thấy khát nước, vì vậy chú ấy mơ mơ màng màng ra phòng khách uống nước... Ai ngờ lúc này chú ấy lại thấy con trai Vu Soái đứng một mình cô đơn ngoài ban công. Ban công ở khu chung5cư này đều là kiểu mở, mặc dù được không ít nhà rào lại, nhưng ban công nhà họ không nào. Bởi vì nhà có không gian khá nhỏ hẹp, nên nếu rào ban công lại giống những nhà khác thì nhìn càng chật chội hơn. Cũng chính việc không6rào ban công này mới tạo thành tai họa ngầm...
Lúc ấy Vu Đại Hải thấy con trai đứng ở ban công, chợt có dự cảm xấu làm chú ấy giật mình tỉnh rượu, vì vậy mới vội chạy ngay ra ban công. Lúc này Vu Soái cũng đã nghe thấy5âm thanh từ sau lưng truyền đến, cậu ta quay lại thì thấy cha mình đã dậy rồi.
Bởi vì Vu Soái đang rất tự trách vì mình mà cha đã bạc trắng cả đầu, lại nghĩ thêm về việc cha mẹ đã vì mình mà chịu cực khổ, nên cậu3ta cảm thấy mình nên kết thúc mọi thứ.
Vì vậy cậu ta quay lại nói với cha mình: “Con xin lỗi... Tiếp đó xoay người nhảy xuống... Nhà Vu Soái ở tầng chín, bên dưới là khoảng sân nhỏ bằng xi măng, vì vậy khi Vu Đại Hải chạy nhanh ra ban công thì con trai chú ấy đã ngã từ trên lầu xuống nền sân xi măng bên dưới, máu đổ lênh láng. Bất kỳ người cha nào nhìn thấy việc này cũng đều không thể chấp nhận được, Vu Đại Hải cũng thế. Hai mắt chú ấy ứa máu nhìn xuống dưới lầu, lòng tuyệt vọng... mình chịu khổ nhiều năm như vậy chính là hi vọng con trai có thể có một tương lai mới.
Nhưng bây giờ cái gì cũng chẳng còn, con trai không còn, nhà cũng không còn, mình đã nặng lời làm tổn thương con trẻ nên nó mới lựa chọn quyết tuyệt như vậy. Không phải trước đó cũng đã nghĩ thông, cho dù thi không tốt cũng không trách cứ con ư, nhưng tại sao mình còn làm như vậy chứ?
Mất hết hi vọng, Vu Đại Hải không còn do dự gì nữa, chú ấy nhảy xuống lầu theo con trai, có lẽ ở trong lòng chú ấy, chỉ có chết mới kết thúc hết thảy mọi đau khổ, chú ấy cũng chẳng cần phải đối mặt với oán trách của vợ. Trong chuyện này... đáng sợ nhất là đi vào ngõ cụt của vấn đề, thật ra có rất nhiều lúc sẽ như vậy, nếu như có người khuyên can, an ủi vài câu, cho dù có người làm họ có suy nghĩ muốn chết thì chắc họ cũng chưa chết vội vàng như
vậy.
Hơn nữa chú họ cũng từng nói cho tôi biết, hơn một nửa số người tự sát sau đó sẽ hối hận, bởi vì lúc ấy họ chỉ xúc động nhất thời, có thể sau khi chết thật mới phát hiện lựa chọn tự sát thật không đáng. Mặc dù bây giờ tôi không biết cha con họ Vu có hối hận hay không, nhưng khi thấy mẹ Vu Soái tuyệt vọng và bị thương như vậy... Bà ấy đã ưu thương gần như tan vỡ, nhưng tôi cẩn thận nghe lại thấy bà ấy nói: “Ai giúp tôi một tay... Ai giúp tôi một tay với...” Đúng vậy... Ai có thể giúp bà ấy đây, con trai và chồng tự sát cùng lúc mà bà ấy chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện xảy ra. Tôi đoán bây giờ bà ấy đang hối hận vừa rồi sao mình không nhảy xuống luôn, nếu đã sớm nhận ra con trai có tâm tư kia thì bà ấy quyết sẽ trông chừng thằng bè, khuyên nhủ nó... Có lẽ bây giờ một nhà ba người cũng vẫn ổn. Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, nhà họ đã chết hai người rồi, chỉ còn lại một mình bà ấy sống trên đời này thì biết nên làm gì bây giờ?
Lúc này, xe cảnh sát cũng đến gần, dựa vào tình hình hiện trường cùng với miêu tả của mẹ Vu Soái, bước đầu cảnh sát nhận định đây là vụ tự sát, hơn nữa theo lời những người vây quanh cũng biết được Vu Soái nhảy xuống trước, cha cậu ấy - Vu Đại Hải nhảy xuống sau mấy giây... Lúc Đinh Nhất vừa đậu xe xong đi tới, thấy tôi ngây ngô đứng đó thì hỏi có chuyện gì? Tôi thương cảm chỉ vào hai thi thể trên mặt đất nói: “Đấy là người thợ cả lắp điều hoà cho chúng ta...” Đinh Nhất cũng sững sờ, sau đó bất đắc dĩ nói: “Thực ra ngày đó tôi thấy ấn đường chú ấy biến thành màu đen, chắc chắn gần đây có đại kiếp, chẳng qua là không ngờ lại nhanh như vậy...”
Tôi cũng thở dài nói: “Mặc dù anh nói mệnh người đã định trước, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối.” Đinh Nhất thấy tôi tiếp tục cảm khái thì kéo tôi rời đi: “Về nhà thôi, cậu còn chưa thấy người chết bao giờ hay sao? Làm gì mà phải góp thêm náo nhiệt chứ?” Tôi nghĩ thấy cũng phải, vì vậy định chuẩn bị theo Đinh Nhất về nhà. Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên thấy một bóng lưng quen thuộc đứng cạnh thi thể cha con họ Vu, sau đó khẽ vung tay về phía thi thể trên đất, hồn phách trên thi thể nháy mắt bay ra ngoài. Tôi cả kinh, thầm nghĩ người này là ai? Tại sao phải trộm hồn phách của hai người họ, chẳng lẽ họ còn chưa đủ thảm sao? Vì vậy tôi bảo Đinh Nhật quay lại nhìn, anh ta thấy vậy thì nhìn về hướng tôi chỉ, sau đó mặt cũng trầm xuống... Có thể do hiện trường có quá nhiều người, đến lúc chúng tôi đến được nơi thì hắn đã biến mất trong đám người. Với biển cổ vừa xảy ra, tôi với Đinh Nhất đều giật mình, chẳng lẽ cái chết của hai cha con họ không đơn giản?
Nhưng trong tàn hồn của họ, tôi không thấy có gì bất thường cả. Dù sao thì Vu Soái và Vu Đại Hải là hai người bình thường, nếu thực có người động chân động tay thì chắc họ cũng không biết. Sau khi về đến nhà, tôi liên tục lặp đi lặp lại hình ảnh kia trong đầu, chắc chắn tôi đã thấy bóng lưng kia ở đâu đó, tiếc là do thời gian quá dài nên không thể nào nhớ nổi.
Nhưng nhìn biểu tình của Đinh Nhất thì dường như đã nghi ngờ ai đó, vì vậy tôi hỏi anh ta: “Có phải anh đã nhận ra hắn là ai không?”
Đinh Nhất trầm mặc một hồi rồi nói: “Tôi không thể chắc chắn, nhưng nhìn bóng lưng thì giống với một người quen cũ...”
“Ai thế?” Tôi hỏi.
“Lương Phi...”
“Lương Phi? Anh bảo cái thằng một lòng muốn báo thù cho em gái mình - Lương Phi ư?” Tôi nghi ngờ nói. Đinh Nhật gật đầu: “Nhìn bóng lưng rất giống, nhưng tôi cũng không chắc chắn.”
Tôi lập tức cả giận nói: “Thằng nhãi này thế mà vẫn dám xuất hiện nữa? Lúc đầu hại tôi không được, lần này tôi không thể để hắn chạy nữa! Cả người âm khí của tôi thế này đều là do hắn ban tặng!”