Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 36




Lan Hữu Nha là một thần y có tiếng ở đất Thanh Châu.

Thông thường những bác sĩ có kỹ thuật chữa bệnh tốt, xuất sắc đều gọi là danh y.

Thần y là một danh xưng.

Nhưng mặc khác Lan Hữu Nha cũng là một thần y có tiếng tăm ở khắp các ngõ nhỏ phố lớn ở Thanh Châu và ông cũng là thần y duy nhất được mọi người công nhận.

Quốc Thiên còn đang lớ ngớ không hiểu lý do tại sao ông ấy muốn gặp mình để làm gì.

“Quái lạ, trước giờ có bao giờ gặp được ông ấy đâu mà tại sao bây giờ ông ấy lại đích thân đi tìm gặp mình nhỉ.”

Quốc Thiên để câu hỏi vào trong lòng rồi đi nhanh tới bệnh viện.

“Mẹ!”

Thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh tươi cười khi nhìn anh, Quốc Thiên cũng nguôi đi cơn giận mà người đàn bà Thu Cát đã gây ra cho anh lúc nãy.

“Con trai của mẹ về rồi hả.”

“Vâng thưa mẹ, con qua lấy ít đồ về ngay á mà, à sang giờ người ta chưa kiểm tra cho mẹ đúng không vậy để con kiểm tra cho mẹ nhé.”

Vương Giang đồng ý, Quốc Thiên tiến lại sử dụng Thiên Y Đạo Pháp, cẩn thận kiểm tra cho Vương Giang.

Chỉ cần một cái đụng tay bắt mạch nhẹ mà Quốc Thiên đã nắm rõ được tình hình cơ thể của mẹ mình, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn cả hôm qua nên Quốc Thiên cảm thấy yên tâm.

“À mẹ dậy ăn cháo này, khi nãy con có ghé qua nhà hàng Phúc Khí. Bác sĩ cũng dặn con rồi hiện giờ mẹ chỉ có thể ăn được những món dễ tiêu hóa thôi.”

Nói rồi Quốc Thiên đỡ Vương Giang dậy mỉm cười nói.

“Để con bón cho mẹ ăn nha.”

Vẻ mặt Vương Giang tràn đầy yêu thương nói.

“Quốc Thiên à, ngày nào con cũng chăm sóc mẹ riết mẹ thấy con còn chuyên nghiệp hơn cả điều dưỡng, thật sự đã khiến con vất vả nhiều rồi.”

Nghe thấy những lời này, sống mũi của Quốc Thiên có vẻ cay cay. Đúng đã lâu lắm rồi anh mới được nghe những lời nói yêu thương từ mẹ thực sự là khác xa với một người khác mình gọi là mẹ. Suốt gần một năm qua, Thu Cát coi Quốc Thiên như một thằng osin trong nhà một thằng vô dụng nên suốt ngày bị chửi mắng thậm tệ không thương tiếc.

“Con sao thế Quốc Thiên vẻ mặt con có vẻ..”

Quốc Thiên hít vào một hơi sâu để cố trấn tĩnh bản thân.

“Dạ không có gì đâu mẹ, con đang vui vì được ở bên cạnh mẹ ấy ạ.”

“Ôi con trai của ta, mẹ lúc nào mà chả bên cạnh con kia chứ.”

Quốc Thiên cúi xuống tô cháo dặm dặm vài thìa rồi đưa lên bón từng miếng cháo cho Vương Giang.

“Mẹ à, ăn xong để con xoa bóp cho mẹ nhé.”

“Ôi lại còn thế nữa cơ à, cảm phiền con quá.”

“Không sao đâu mẹ à, cứ để con làm cho mẹ an tâm hơn là để người khác ạ.”

Quốc Thiên đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp tay chân cho Vương Giang. Nằm hơn nửa năm nên cơ thịt của Vương Giang cũng hơi bị teo nhỏ lại.

Vận dụng theo cách độc đáo mà Quốc Thiên đã cảm thụ được trong thời gian qua với hỗ trợ của chân nguyên công pháp không tên lên người của Vương Giang. Quốc Thiên tự tin tầm ba ngày nữa, Vương Giang sẽ bình phục hoàn toàn và có thể xuất viện được.

Đang xoa bóp thì Vương Giang lên tiếng chào.

“Bác sĩ Lan Ngọc, chào cô!”

Quốc Thiên quay mặt lại thấy Lan Ngọc đang đứng trước cửa chăm chú nhìn anh.

“A, chào bác sĩ Lan Ngọc. Đợi tôi tí tôi đang dở tay.”

Lan Ngọc thắc mắc hỏi.

“Này, Quốc Thiên anh đang xoa bóp ấy hả?”

“Ừm, đúng vậy.”

Lan Ngọc nheo mắt nhìn hỏi tiếp.

“Tôi nhìn cách xoa bóp của anh rất đặc biệt, đừng nói với tôi là anh học cái này ở trên mạng nữa nha.”

“Cô đoán đúng rồi đấy, cái này tôi mới học được ở trên mạng có sao không?”

“À không có gì đâu anh tiếp tục làm đi.”

Thật ra, Lan Ngọc đang thấy Quốc Thiên đang làm một điều vô nghĩa, nhẹ không nhẹ mà nặng không nặng, cũng không xoa bóp đúng huyệt nhìn vào giống như anh đang phè phởn chà chà cho vui chứ không phải là đang xoa bóp.

Nhưng đó là dưới cặp mắt của người thường còn dưới đôi mắt của Quốc Thiên những số liệu hay hình ảnh thông tin điều chạy trong đầu anh như một con robot. Quốc Thiên đang dùng chân khí của mình để khơi thông mạch máu trong cơ thể của Vương Giang.

Lan Ngọc nheo mắt nhìn những động tác chậm chạp của Quốc Thiên cô cũng mỉm cười thầm nghĩ.

“Chà không biết anh ta tính làm cái gì đây không biết. Thật là con người thú vị.”

Việc Quốc Thiên đẩy chậm như vậy vì anh đang sử dụng khí châm để chữa trị, Quốc Thiên muốn không để dùng lực quá mạnh vì nếu mạnh quá sẽ làm tổn thương kinh mạch của Vương Giang nên mọi thứ phải chuẩn xác từng cọng tơ kẽ tóc.

“Xong rồi mẹ.”

Quốc Thiên mỉm cười quay sang nói với Vương Giang.

“Quốc Thiên, được con xoa bóp một hồi mẹ cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi đấy. Chắc sẽ sớm đi lại được nhanh thôi.”

Quốc Thiên gật đầu nói.

“Mẹ yên tâm, ba ngày sau là mẹ có thể bình phục chạy bộ được rồi.”

Lan Ngọc đứng ngoài mém tí bật cười trong bụng cô thầm nghĩ.

“Quốc Thiên à, anh nói như là thần y thứ thiệt vậy, mém tí là tôi bật cười rồi đấy.”

.

Trước cửa bệnh viện hai người nhìn nhau, Quốc Thiên cất giọng hỏi.

“Cô nhìn cái gì mà kỹ vậy, rốt cuộc là tại sao ông nội của cô lại muốn gặp tôi kia chứ.”

“Tôi không biết nhưng lên xe đi.”

Nói rồi Lan Ngọc nhấn vào chiếc chìa khóa xe. Đèn chiếc xe BMW X5 màu đỏ sáng lên.

“Cơ mà đi đâu vậy?”

“Anh cứ lên xe đi rồi biết. Này anh sợ tôi bắt cóc anh hả?”

“Không có tôi không sợ vậy, nhưng mà nếu được cô bắt…”

“Thôi lên xe đi cha nội.”

Quốc Thiên leo lên xe rồi quay qua hỏi.

“Vậy chúng ta tới..”

Lan Ngọc cất giọng cắt ngang.

“Tới Dược Chi Lan.”

Nói rồi chiếc xe phóng nhanh ra đường rồi biến mất sau đó.

Dược Chi Lâm là phòng khám đông y do ông nội cửa Lan Ngọc, ông Lan Hữu Nha mở ra .Ở phòng khám này ngoài Lan Hưu Nha đích thân trị bệnh thì còn rất nhiều các bác sĩ đông y cao tuổi làm ở đây. Ở đất Thanh Châu này rất nhiều người tới đây khám bệnh, không chỉ riêng Thanh Châu mà còn ở các tỉnh khác cũng tới vì ngưỡng mộ danh tiếng của Lan Hữu Nha.

Chiếc xe dừng tới trước Dược Chi Lan.

“Này tới rồi xuống xe đi, tôi đi trước anh đi sau tôi nhé.”

Quốc Thiên vội vàng nói.

“Được, được nhưng mà từ từ đã nào cô vội quá đấy.”

Từ phía sau nhìn cơ thể của Lan Ngọc trọn vẹn được mọi thứ làm trong lòng Quốc Thiên cũng khó cưỡng lại vì lâu năm không được gần gũi.