Sáng hôm sau, Quốc Thiên tỉnh dậy đầu óc quay cuồng.
“Ai da, hôm qua không biết luyện tới đâu rồi nhỉ sao mình chả nhớ vẹo gì.”
Quốc Thiên đưa tay lên tính dụi mắt thì thấy trên tay dính nhớp màu đen.
“Cái quái gì vậy nè.”
Quốc Thiên đưa tay lại gần ngửi thì muốn buồn nôn.
“Eo cái gì mà vừa hôi vừa tanh trông kinh quá đi.”
Rồi đưa mắt nhìn khắp thân thể một lần. Toàn thân Quốc Thiên đều bị bao phủ một lớp dịch màu đen nhìn như dầu mỡ.
“Có lẽ nào là do bộ công pháp không tên đó chăng.”
Quốc Thiên nghĩ đầu rồi nhìn qua hướng mẹ mình đang nằm trên giường. Bà ấy vẫn đang ngủ. Thấy sắc mặt của Vương Giang đã hồng hào trở lại không còn như trước Quốc Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tất cả không phải là một giấc mơ, thật là may quá.”
“Những vết như nhớt này chắc có lẽ là kết quả của quá trình thanh lọc cơ thể đẩy khí xấu ra bên ngoài. Hèn chi cơ thể mình tràn đầy năng lượng hẳn ra đầu óc thật là sảng khoái. Đúng là nhờ thần khí của tổ tiên có khác.”
Nghĩ xong, Quốc Thiên nhanh chân chạy tới phòng toilet mà tắm rửa từ trong ra ngoài.
“Chậc! Đống quần áo này bị dính nhớt dơ hết rồi. Không lẽ phải trở về nhà họ Đào thật sao.”
Trong lòng Quốc Thiên không muốn nhưng cũng không làm cách nào khác cả.
“Thôi về nhà một phen thay đồ chứ để như vầy hôi rình ai mà chịu nổi.”
Chờ Vương Giang tỉnh dậy, Quốc Thiên lại nói vài ba câu với bà rồi cũng bắt đầu đi về nhà họ Đào.
Chẳng mấy chốc, Quốc Thiên đã đứng trước cửa nhà họ Đào.
Vừa tiến tới gần cổng Quốc Thiên đã thấy quần áo balo của mình bị quăng ra ngoài cửa nằm vương vãi khắp sân.
Quốc Thiên vội vàng mở cửa tiến vào thì đúng lúc Thu Cát cũng bước ra trên tay đang cầm một cây kéo miệng lẩm bẩm gì đó rồi cắt mớ quần áo của Quốc Thiên.
“Này, mẹ làm gì với quần áo của con vậy hả?”
Thu Cát quay sang nhếch mép.
“Tao đang dọn dẹp cho ngôi nhà xanh sạch đẹp. Những món đồ của mày để trong nhà, tao cảm thấy hôi thối khó chịu quá.”
“Mẹ nói cái gì vậy chứ. Mẹ không hợp thì quăng ra bên ngoài hà cớ gì cắt quần áo của con kia hả.”
Lần này, Thu Cát còn quá đáng hơn lần cùng với Trần Đôn quăng đồ của anh ra cửa. Bà ta đã cắt gần hết đồ đạc mà anh hay mặc.
“Thì tao thích vậy đó được không.”
Câu trả lời của Thu Cát khiến lửa giận trong lòng Quốc Thiên dâng lên tột độ.
Quốc Thiên chạy nhào tới giật lấy cây kéo của Thu Cát rồi quát.
“Tại sao, quần áo của tôi mà bà cũng dám cắt hả. Bà bị điên à.”
“Đây là nhà của tao, mày có quyền gì mà nói ở đây kia chứ? Tao thích cắt đó rồi sao hả? Mày nghĩ mày là ai kia chứ?”
“Bà quá đáng lắm rồi đó.”
“Ái chà chà, giờ còn gân cổ lên nói với tao bằng giọng điệu như thế hả? Thằng chó này. Từ bây giờ mày sẽ không còn là người nhà tao nữa, nhà tao không có nuôi một con súc sinh nào như mày cả hiểu chứ.”
Nói rồi bà ta quay phắc vào lấy tờ giấy ở trên bàn ra đưa Quốc Thiên.
“Mau mau ký vào tờ giấy ly hôn ngay với con tao nhanh lên.”
Quốc Thiên nhìn vào tờ giấy rồi ngước lên hỏi.
“Tờ giấy này bà lấy ở đâu ra?”
Thu Cát nhoẻn miệng mỉa mai.
“Là của con bé Nguyệt Vân đã chuẩn bị sẵn cho mày rồi đó. Giờ chỉ việc mày kí vào nữa thôi là được.”
Quốc Thiên lắc đầu.
“Bà lừa ai chứ đừng lừa tôi. Khi nào chính tay Nguyệt Vân tới đưa cho tôi thì hẵng nói.”
Rồi ngước lên lườm Thu Cát.
“Nếu bà đã muốn đuổi tôi như thế thì tôi đi. Tôi cũng chẳng thèm ở một người như bà nữa đâu.”
“Này, này cái thằng chó này. Mày tưởng mày là ai hả. Câu đó phải để tao nói mới đúng đó.”
Rồi Thu Cát lườm ngoắt Quốc Thiên.
“Chìa khóa đâu đưa đây cho tao.Rồi cút ra gầm cầu ngủ với mẹ mày ở đó luôn đi.”
“Bà cẩn thận cái miệng của bà đó, còn nói gì tới mẹ tôi thì bà coi chừng.”
Nói rồi Quốc Thiên ném chìa khóa xuống chân bà ta rồi vò tờ đơn ly hôn ném sau cùng.
“Mẹ kiếp. Còn bày đặt làm màu làm mè đồ. Sợ quá đi thôi.”
Thu Cát bĩu môi khinh bỉ Quốc Thiên.
“Đi ra gầm cầu bảo trọng nhé.”
“Tôi đi ra gầm cầu hay ở khách sạn năm sao thì cũng không có liên quan gì tới bà đâu.”
“Ôi chu choa, nói nghe mắc ỉa thật. Hạn như mày có mà ở gầm cầu ngàn sao chứ bày đặt mơ khách sạn năm sao. Mày cứ đi đi, tao sẽ kiếm cho con gái tao một người giàu có tốt bụng hơn không hèn nhát như mày gấp trăm, gấp ngàn lần mày. Ngay cả người anh em họ của mày Trần Đôn, người ta cũng đã hơn mày gấp trăm lần rồi.”
Thu Cát vừa nhắc tới Trần Đôn, Quốc Thiên thay đổi thái độ nóng máu lên, mắt anh tràn đầy lừa hận. Thu Cát nhìn qua giật mình không dám nói gì.
Quốc Thiên cúi xuống nhặt những tài liệu cần thiết và đồ linh tinh rồi bước đi một hơi ra cổng.
Gần cổng có một cái giếng, Quốc Thiên theo quán tính bực bội đá một phát thì giếng bị sập đổ bể cả ra.
Thu Cát điếng hồn vội vàng chạy vào nhà khép cửa hé mắt nhìn ra, Quốc Thiên ngoái đầu nhìn lại lần nữa rồi cũng rời đi, lúc đó Thu Cát mới thở dài nhẹ nhõm chờ Quốc Thiên đi xa bà ta mới bung lụa chửi tiếp.
Vừa đi Quốc Thiên vừa lẩm bẩm.
“Trần Đôn, Trần Đôn, Trần Đôn…. Cha con các ngươi sẽ phải đền mạng cho cha ta.”
Bất giác điện thoại của Quốc Thiên reo lên, theo đà quán tính Quốc Thiên rút vội ra nghe mà không kịp xem là ai đã gọi mình.
“Alo, ai vậy.”
“Quốc Thiên, tôi Lan Ngọc đây. Bộ anh không lưu số điện thoại của tôi lại hả?”
Lúc này Quốc Thiên mới hạ hỏa bình tĩnh lại nói.
“À không có, tại tôi đang lỡ tay nhấn nghe máy luôn nên không kịp để ý.”
“À thế à vậy mà tôi cứ tưởng,…”
Quốc Thiên hỏi tiếp.
“Mà có chuyện gì cô gọi tôi thế, bộ mẹ tôi có chuyện gì không tốt nữa à.”
Lan Ngọc khẽ cười rồi nói tiếp.
“Không có đâu, mẹ anh đang tiến triển rất tốt. Lần này tôi gọi điện cho anh là để nói với anh rằng ông nội tôi muốn gặp anh đó.”
“Ông nội cô…”
“A! là thần y Lan Hữu Nha phải không?”
“Đúng rồi, ông nội của tôi rất muốn gặp anh đó liệu anh có thể …”
Quốc Thiên lắp bắp hỏi tiếp.
“Nhưng ..nhưng mà tại sao ông nội của cô lại muốn tìm tôi cơ chứ.”
“Cứ tới bệnh viện đi rồi lát nữa anh sẽ biết.”