Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 37




Vóc người của Lan Ngọc cao gầy, có lẽ là cao một mét bảy, đường cong ba vòng của cô rất đẹp và nổi bật, lúc bước đi thì dáng người uyển chuyển thướt tha, khiến Quốc Thiên cũng muốn…

Lan Ngọc quay lại hỏi.

“Anh thấy thế nào hả?”

Quốc Thiên bất giác lỡ miệng nói.

“Đẹp quá là đẹp luôn.”

Lan Ngọc tỏ vẻ thắc mắc rồi cô ngoái lại nhìn sau mình thì khuôn mặt cô ửng đỏ. Lúc này cô mới biết Quốc Thiên nãy giờ nhìn ngắm sau lưng mình, Lan Ngọc biết trên người cô có những chỗ đặc biệt, bà nội cô cũng đã nói cho cô biết trước nhưng với tình cảnh hiện tại khen thế thì sao cô chịu được.

“Cái tên…”

Lan Ngọc muốn mắng Quốc Thiên nhưng không lẽ lại mắng dở hơi như vậy liền tiến tới chỗ Quốc Thiên, mặt hơi ửng đỏ nói.

“Này anh đi trước đi, tôi đi sau.”

Quốc Thiên ngạc nhiên.

“Ớ tôi có biết đường đâu mà đi trước.”

“Tôi không cần biết, anh đi trước đi tôi sẽ chỉ đường cho anh.”

Quốc Thiên mới ngớ người nhận ra khi nãy mình có lỡ khen Lan Ngọc, có vẻ cô ấy rất tức giận nên cũng dặn lòng lại.

“Kiềm hãm lại đi cái tên này.”

“Này anh đang lẩm bẩm gì thế?” Lan Ngọc hai má vẫn ửng đỏ hỏi.

“À không có gì đâu, thôi vậy tôi đi trước lạc là do cô à nghen.”

Theo sự chỉ dẫn của Lan Ngọc, hai người đã tới trước của phòng khám bệnh.

Quốc Thiên đang đưa mắt nhìn xung quanh thì bất chợt thấy Thu Cát cũng có mặt trong đoàn người đang xếp hàng chữa bệnh.

Bà ta đứng cuối hàng đang đứng tám chuyện với những người phụ nữ đứng trước mặt.

“Trời đất, công nhận người tới khám đông ghê gớm. Tôi bốc số từ ba tháng trước, số của lên tận sáu tháng may nhờ có quan hệ nên nhờ người nên mới còn ba tháng, hôm nay mới tới lượt đây này.”

“Chà bà có hơn gì tôi đâu, tôi cũng bốc vào ba tháng trước mà tới giờ mới được đứng đây đó. Đúng thật sao bác sĩ ở đất Thanh Châu này được một góc như thần y Hữu Nha thì tốt biết mấy.”

Thu Cát đang đứng tám chuyện thì thấy Quốc Thiên đi tới, khuôn mặt bà ta nhăn nhúm lại tỏ vẻ khó chịu.

“Mày tới đây làm cái gì vậy hả?”

Quốc Thiên cũng theo quán tính mà xưng hô.

“Ủa mẹ!”

Vừa nghe từ mẹ thì bà ta nhảy cẫng lên như là ai dậm trúng đuôi mình.

“Mẹ cái đầu mày chứ mẹ. Ai là mẹ của mày hả? Tao nói cho mày biết một lần nữa để rõ ràng hơn về mối quan hệ giữa tao với mày. Mày sắp phải ly hôn với con gái tao rồi đó ở đó mà mẹ với mẹo nên chúng ta sẽ không còn mối quan hệ gì nữa.”

Quốc Thiên khuôn mặt hơi sượng đi, bà ta nói tiếp.

“Trời đất bày đặt làm giá nữa à, năm sao đồ mà. Giờ phải đi theo tao để năn nỉ hả. U là trời mày nằm mơ đi nhá.”

Quốc Thiên lắc đầu nói.

“Bác gái à, không cần bác phải lo đâu, tôi có chỗ để ở rồi nên bác gái làm ơn né đường cho tôi đi vào.”

“Cái gì cơ chứ mày gọi tao là gì hả, thằng kia.”

Thu Cát sôi máu lên tức giận suýt hộc máu. Bởi vì hai từ mẹ và bác gái hơn kém nhau chỉ một chữ nhưng ý nghĩ của nó thật sự khác nhau rất lớn.

Bà ta năm nay bốn mươi tuổi rồi nhưng vẻ ngoài bà ta rất trẻ đẹp nếu nhìn không kĩ sẽ lầm tưởng bà ta độ gần ba mươi nhưng giờ bị Quốc Thiên nói như thế bà ta lại càng ứa máu hơn nữa.

“Cái thằng chó chết này..”

Thu Cát tính nói thêm vài lời nặng với Quốc Thiên thì bà ta đưa mắt thấy Lan Ngọc đang bước tới từ đằng sau. Như được mùa nước lũ bà ta lại xổ một tràn.

“Ô kìa, lại gặp người quen ở đây kia kìa. Chúng ta lại gặp nhau lần nữa nhỉ.”

Lan Ngọc cũng khá bất ngờ khi gặp bà ta ở đây.

“Bà tới đây làm gì vậy hả?”

“Ôi trời ơi là trời, tới để khám bệnh thôi nhưng vô tình lại bắt gặp đôi gian phụ dâm phụ hai người chúng mày đó.”

Rồi ả ta quay qua nói với Quốc Thiên.

“Ái chà chà, xem này một tên hèn nhát, vô dụng như mày, tao cứ thấy làm lạ tại sao có thể thoải mái ung dung mà bước ra khỏi nhà tao hóa ra là đến ở nhà của gã đàn bà rẻ tiền này sao. Vậy mà lúc nào cũng mở miệng nói oan uổng. Phải rồi oan ghê luôn đó oan cục cứt.”

Quốc Thiên khuôn mặt tức giận nhìn Thu Cát.

“Sao hả, tao nói không đúng sao. Mày tính đánh tao như bữa trước ở bệnh viện à. Tao đánh là đánh vào mặt mày cho mày khôn ra đấy. Nhìn thử đi.”

Thu Cát chỉ tay qua Lan Ngọc.

“Nó có gì hơn con Nguyệt Vân nhà tao hả, mày nói tao nghe. Sắc đẹp thì thua xa Nguyệt Vân, còn quần áo thì ôi trời đất ơi…Tao không muốn nói chứ ăn mặc ba bộ đồ quê mùa thấy ớn. Thứ như mày cũng xứng đôi vừa lừa với nó đấy, còn mày với con gái tao thì chỉ là chim trĩ mà đòi đú đởn với phượng hoàng.”

Quốc Thiên nuốt cơn giận vào bên trong. Lan Ngọc cất giọng nói.

“Xin bà nói chuyện có tôn trọng người khác một tí, chúng tôi có làm gì sai đâu mà bà lại sỉ nhục chúng tôi như vậy.”

“Á à, cái con điếm này, mày chen chân vào nhà người khác làm người thứ ba mà bây giờ còn dở giọng…”

Bốp!!

Chưa kịp nói xong, Thu Cát bị một bạt tai thẳng vào mặt của mình.

Quốc Thiên và Lan Ngọc cũng ngạc nhiên bởi vì người đánh là những người phụ nữ tám chuyện với bà ta lúc nãy.

Thu Cát ôm mặt nói.

“Sao bà lại đánh tôi kia chứ.”

Người phụ nữ kia gương mặt nổi giận không kém cạnh gì tức giận nói.

“Bà biết bà đang nói chuyện với ai không hả. Bà dám nói cháu gái của thần y Lan Hữu Nha như thế sao. Loại người như bà không xứng để được thần y chữa bệnh. Còn con gái của bà với tính nết của bà thì tôi nghĩ nó cũng chẳng khá hơn tí nào đâu, cậu trai này ly hôn là đúng đó.”

Lúc này, Thu Cát mới ngớ người trợn tròn hai mắt không dám tin vào tai mình nghe.

“Cái..cái gì? Cô ta là cháu gái của thần y Lan Hữu Nha sao.”

“Bà đã tỉnh ngộ ra chưa hay để tôi tát bà một cái nữa cho tỉnh”

Thu Cát mới cúi gầm mặt không dám nói gì, nhường đường cho Quốc Thiên và Lan Ngọc bước vào trong.

Lúc này, Lan Hữu Nha cũng đã khám xong cho vài bệnh nhân đang ngồi nói chuyện cùng họ.

Lan Ngọc mở cửa ra đáp.

“Ông à, Quốc Thiên đã tới rồi.”

Nghe vậy, ông ấy ngẩng đầu lập tức đứng dậy quay sang nói.

“Các vị, thật ngại quá. Tôi có một cậu bạn nhỏ tới chơi, xin phép tôi rời đi một lát. Chung Hà, cậu lo ghi chép lại chi tiết những người phía trước lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Các người bệnh cười nói đùa.

“Thần y Lan, có phải cậu bạn nhỏ mà ông nói là cháu rể của ông không vậy hả. Vậy thì ông cứ đi đón tiếp cậu ấy đi, chúng tôi đợi lát không sao đâu.”

Vài người còn hùa theo.

“Ôi thế thì quý hóa quá, vậy chắc tôi bữa sau tới khám cũng được.”

Thu Cát đứng ngoài nuốt những lời nói ấy vào bụng của mình chẳng khác nào đang nuốt phải một con nhặng xanh lớn.

Địa vị của thần y Lan cũng hơn hẳn nhà họ Đào. Ông ấy nổi danh có tiếng khắp Thanh Châu, những người chức cao vọng trọng còn rất khách khí với ông ấy, coi ông như là khách quý. Nếu Quốc Thiên làm cháu rể của ông thì là một bước lên mây rồi.

Nghĩ tới đây Thu Cát làm sao có thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng những gì diễn ra trước mặt bà ta không phải là đùa. Lan Hữu Nha, Lan Ngọc và Quốc Thiên đi lướt qua vào phòng khác. Quốc Thiên còn không thèm để ý tới Thu Cát coi bà ta là người tàng hình.

Quốc Thiên trong bụng thầm nghĩ.

“Tại sao, thần y Hữu Nha lại muốn tìm gặp mình. Không lẽ có chuyện gì quan trọng mà anh có thể giúp được cho ông ấy hay sao.”

Nghĩ tới đấy Quốc Thiên gãi đầu, thắc mắc vô cùng.