Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 34




Khoảng nửa tiếng sau.

Chỉ có Quốc Thiên và Vương Giang trong phòng bệnh.

Vương Giang quay sang nhìn Quốc Thiên thắc mắc hỏi.

“Con trai à, cha con đâu rồi. Sao mẹ không thấy ông ấy đâu?”

Quốc Thiên hít một hơi sâu cố nén.

“Mẹ...Cha, cha đã mất rồi.”

Vương Giang nghe xong liền ôm lấy Quốc Thiên, hai mắt bà rơi lệ tay xoa đầu Quốc Thiên.

“Không sao đâu con trai của mẹ, con mạnh mẽ mà. Mặc dù cha con đã...”

Vương Giang ôm Quốc Thiên khóc thảm thiết.

Được một lúc sau, khi tâm trạng đã ổn Vương Giang mới quay sang nói với Quốc Thiên.

“Quốc Thiên à, con nhất định phải cẩn thận với tên chú ba.”

Quốc Thiên giật mình sửng sốt.

“Tại, tại sao vậy mẹ?”

Vương Giang thở dài một tiếng.

“Vụ tai nạn xe hơi của cha mẹ, mẹ nghi ngờ có liên quan tới chú ba của con.”

Quốc Thiên gật đầu ngẫm nghĩ.

“Đúng như những gì mình hoài nghi bấy lâu nay.”

Rồi anh quay sang hỏi tiếp.

“Sao mẹ lại đoán như vậy ạ?”

“Vì cái ngày đêm trước đám cưới của con. Mẹ đã phát hiện chú ba của con đang lén lút bán bí mật của công ty để kiếm lời.”

Nghe xong Quốc Thiên đấm tay lên đùi.

“Tên khốn đó.”

Những dòng ký ức trong đầu Quốc Thiên lại chạy ra như một thước phim.

Cha anh là Trần Quang Minh là anh cả, sau có ba người em lần lượt là Trần Trung, Trần Hạo và cô em út Trần Khả Tú. Khi Trần Quang Minh được mười ba tuổi, ông đã tự đi ra ngoài bươn chải kiếm ăn. Hai mươi năm sau trở về ông thành lập tập đoàn Quang Minh.

Mười năm sau đó thì tập đoàn Quang Minh đột phá ba trăm nghìn tỷ trở thành một trong những doanh nghiệp có tiếng ở Thanh Châu. Có thể nói Trần Quang Minh và Vương Giang đã tự mình tạo nên cơ ngơi từ hai bàn tay trắng.

Nhưng sóng gió đã tới.

Giờ đây nhà họ Trần đã đuổi họ ra khỏi nhà Trần Trung thì lên nắm quyền điều hành tập đoàn Quang Minh đổi tên thành Trần Thị. Còn tên Trần Đôn thì lại muốn cướp vợ của Trần Thiên.

Nghĩ tới đây Trần Thiên tức giận khôn xiết, hận bản thân không thể giết chết hai tên đó để rửa hận.

Quốc Thiên nắm lấy tay Vương Giang nói.

“Mẹ yên tâm. Đừng lo lắng quá. Nếu cha thật sự chết oan dưới những trò ma quỷ của ông ta thì con, đích thân con sẽ cho ông ta nếm mùi nợ máu thì trả bằng máu. Phải trả lại số đó gấp trăm gấp ngàn lần.”

Lúc này trong người Quốc Thiên tràn đầy khí thế, nguồn năng lượng trong anh cuộn trào anh có thể cảm nhận rõ sức mạnh này.

Đêm đó, Quốc Thiên ở lại cùng với Vương Giang. Vì bà vừa tỉnh dậy nên cơ thể còn khá yếu cần được chăm sóc kĩ càng thì mới mau chóng bình phục mà xuất viện được.

Quốc Thiên nhìn ngắm khung cảnh về đêm từ khung cửa sổ.

“Bây giờ mình không thể nào mà trở về nhà họ Đào được nữa. Những chuyện ban chiều Thu Cát làm ầm ĩ đã ảnh hưởng không ít nhiều có khi giờ về đó bà ta còn chửi mắng mình thậm tệ hơn.”

Quốc Thiên đưa cánh tay lên nhìn về hướng ngón đen nhẫn còn hằn một màu đen trên ngón của anh.

“Cha à, rốt cuộc chiếc nhẫn này có phải do cha tạo ra hay không. Hay cha không hề hay biết nó có công dụng như nào? Mọi thứ thật là khó hiểu.”

Quốc Thiên cảm thấy nguồn năng lượng đang chảy dồi dào trong người mình. Hình như nó phản ứng với cơn thịnh nộ trong người anh.

“Liệu đây có thật là lão tổ tông để lại cho mình không nhỉ?”

Ngẫm nghĩ hồi Quốc Thiên nảy ra ý đồ.

“Đúng rồi bây giờ mình sẽ luyện công, luyện theo sự hướng dẫn có sẵn trong đầu mình.”

Quốc Thiên liền luyện lại những bộ công pháp vừa khắc sâu vào não bộ, những bài công pháp không tên mục đích là để phối hợp với người luyện võ để nhập Đạo. Dù đã cố gắng rất nhiều lần, vẫn thất bại nhưng y không bỏ cuộc.

Năng lượng nhanh chóng bị khống chế lại. Tác động toàn bộ kinh mạch của cơ thể, Quốc Thiên loạng choạng một lúc đợi đan điền mở ra kinh mạch được thông suốt trở lại thì lúc đó đã giúp anh nhập môn.

.

Lan Ngọc trở về nhà sau một ngày mệt mỏi.

Cô cởi vội chiếc áo với đôi giày quăng qua một bên rồi lao mình nằm dài lên chiếc ghế sofa, cảm giác tận hưởng hơn bao giờ hết.

“Cháu về rồi hả, mau lại đây. Bà nội đã hầm canh lợn cả một buổi trưa cho cháu đây. Uống một chút đi sẽ xinh đẹp hơn đó.”

Rồi bà ấy cầm chén canh đưa cho Lan Ngọc.

Lan Ngọc ngồi dậy đưa hai tay đỡ chén canh, chân thì gác lên bàn cafe nhắm mắt tận hưởng bát canh.

Lan Hữu Nha từ trong phòng bước ra thấy vậy nhăn nhó nói.

“Con gái con đứa vậy đó hả, ăn uống nhìn xem như vậy thì thằng nào nó dám tới mà quen hả.”

Bà nội liền nạt lại.

“Ông nói gì thế hả, cháu nó mới đi làm về mệt mỏi để cháu tận hưởng đi. Cháu cứ gác đó mặc kệ lão già này nói gì nói đừng nghe ông ta.”

Lan Hữu Nha thở dài chán không thèm nói nữa, tiến lại bàn rót ly trà rồi quay sang hỏi.

“Hôm nay ở bệnh viện công việc nhiều lắm không con.”

Lan Ngọc lắc đầu.

“Cũng tạm không có gì gấp đâu thưa ông. Cơ mà có chuyện rất thần kỳ đã xảy ra hôm nay.”

Lan Hữu Nha cau mày hỏi.

“Chuyện thần kỳ là sao vậy con?”

“Ông còn nhớ cái ca bệnh của Vương Giang chứ.”

“Đúng rồi ta nhớ chứ, bà ta vô phương cứu chữa rồi mà tại sao cháu lại nhắc bà ta ở đây. Không lẽ...”

Lan Ngọc hăng hái nói.

“Đúng rồi thưa ông, không hiểu sao kỳ tích xuất hiện. Bà ấy đã sống sót từ cửa tử trở về mà người cứu sống bà ấy lại là người con trai mà con hay kể ông đấy ạ.”

Lan Hữu Nha ngẫm hồi thắc mắc hỏi thêm.

“Ủa ta nhớ tên đó đâu có học y gì đâu? Tại sao lại có thể cứu người được nhỉ.”

“Con cũng không biết nữa nhưng anh ta nói là học ở trên mạng.”

“Ở trên mạng!!” Lan Hữu Nha cau mày lộ vẻ ngạc nhiên.

“Rồi anh ta nói cái gì mà Mười ba châm Quỷ Môn gì gì đó. Lần đầu con được nghe tới cái tên này luôn đó ông. Nhưng mà khi anh ta châm xong thì mẹ anh ta đột nhiên sống lại một cách kỳ diệu”

Vừa nghe tới đây, Lan Hữu Nha giật mình sửng sốt hỏi thêm.

“Con có thể kể thêm cho ông biết cậu ta đã châm những huyệt nào? Con còn nhớ rõ không.”

Lan Ngọc ngồi kể tường tận chi tiết về những gì mình thấy lúc đó lúc, Quốc Thiên đã làm những gì với Vương Giang.

Lan Hữu Nha đứng phắc dậy cất giọng ngạc nhiên.

“Đúng thật rồi, đúng là nó thật rồi. Mười ba châm Quỷ Môn, đây là châm pháp huyền thoại đã bị thất truyền từ lâu đời.”

“Ông...ông nói gì vậy ạ. Cháu chưa hiểu lắm.”

Lan Ngọc thắc mắc hỏi.

Lan Hữu Nha nắm tay cháu gái rồi nói.

“Lan Ngọc, nhanh, ông muốn nhanh chóng gặp chàng trai này.”

Lan Ngọc há hốc mồm ngạc nhiên.