Chương 9: Linh Luân.
Số Mười vừa suy ngẫm vừa tự hỏi, thực sự gã cũng chẳng rõ ràng lắm Thánh Khí sẽ trông thế nào, bởi thông thường những thứ đó chỉ có cường giả cấp cao mới có thể biết được, gã cầm lấy chiếc quần trong tay mà nghi ngờ không thôi.
Thứ này thoạt nhìn chỉ giống như một chiếc quần tầm thường chỉ những tên ăn mày mới có thể dùng tới, nhưng hiển nhiên nếu chỉ như vậy thì Số Một không thể nào nhét nó vào bên trong Nhẫn Trữ Vật được.
Đúng lúc đang suy tư thì đột nhiên trong ngực Số Mười có một tiếng rung nhẹ. Gã vội lấy một chiếc lệnh bài bằng Bạc từ bên trong ra, Linh niệm truyền vào bên trong.
“Ngục Chủ tổ chức một cuộc họp vào lúc hai giờ chiều nay, tất cả tập trung tại Tín Phong Điện”.
Một dòng thông báo ngắn ngủi nhưng làm Số Mười rung động. Thế quái nào lão Ngục Chủ lại về vào lúc này ? Không phải lão đang ở Kinh Đô bàn chuyện với Hoàng Đế hay sao ?
Cũng không còn thời gian nghi ngờ, Số Mười vội nhét thứ đang cầm trên tay vào Nhẫn Trữ Vật, hiện tại mới chín giờ sáng, gã cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ để cao chạy xa bay, nếu không chờ Ngục Chủ biết được cả đám Tín Phong đ·ã c·hết gần trăm tên thì không nổi điên mới lạ.
…..
Thiên Phong Đảo, nơi này có một lớp học nho nhỏ dành cho con cái của toàn bộ nhân viên trên đảo. Hiện tại đang là giờ lên lớp.
“Các trò ai có thể cho cô biết Linh Luân được chia thành mấy loại nào ?”. Cô giáo khá trẻ tuổi, trông chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi đứng trên bục giảng đặt câu hỏi, tóc tai búi gọn sau đầu, cô mặc một bộ trang phục đen tuyền trông rất giản dị, khỏe khoắn. Phía dưới, những cậu nhóc cô bé ba bốn tuổi chăm chú lắng nghe.
Một cậu bé trông khá thông minh giơ tay lên.
“Mời Lăng Phong!”. Cô giáo cười rồi giơ tay ra hiệu mời cậu bé phát biểu.
“Em thưa cô! Linh Luân được chia thành bảy loại nếu dựa theo màu sắc, ba loại nếu dựa theo tính chất, và năm loại dựa theo công dụng ạ!”.
“Tốt lắm! Phong giải thích rõ cho các bạn nghe nào”.
Cậu bé tiếp lời dưới ánh mắt cổ vũ của cô giáo: “Thưa cô, về màu sắc thì chúng ta có bảy loại được chia từ thấp tới cao đó là Trắng, Vàng, Xanh Lam, Xanh Lục, Đỏ, Tím, Đen. Màu sắc Linh Luân thể hiện độ mạnh yếu của Linh Luân, đánh giá từng Bản Ngã đã tồn tại trong kiếp trước, hiện tại phổ biến trong Tu Luyện chính là bốn loại đầu tiên, hai loại kế tiếp thỉnh thoảng có thể thấy được nhưng rất hiếm, riêng loại cuối cùng đã một ngàn năm không còn xuất hiện”.
“Ba loại Linh Luân được chia theo tính chất lần lượt là Hữu Hình Linh Luân, Vô Hình Linh Luân và Dị Linh Luân. Hữu Hình tức là những dạng Linh Luân có hình thái cụ thể, ví dụ như đao thương kiếm kích các loại. Vô Hình là những Linh Luân không có hình thái cụ thể ví dụ như nguyên tố hoặc ý chí. Riêng Dị Linh Luân là tổ hợp từ hai loại Linh Luân, có thể hữu hình hoặc vô hình tùy theo ý chí của chủ nhân, hoặc thậm chí là không thể nào phân biệt được hình thái cụ thể”.
“Còn lại là phân chia Linh Luân dựa vào tác dụng. Linh Luân được phân chia làm năm loại, lần lượt là Tấn Công, Phòng Ngự, Hỗ Trợ, Chức Nghiệp và Đa Dụng. Linh Luân Tấn Công có sức chiến đấu cường đại, Linh Luân Phòng Ngự có sức phòng thủ bền vững và rất khó xuyên thủng, riêng Linh Luân Hỗ Trợ thì có rất nhiều tác dụng ví dụ như trinh thám, dò xét, tăng phúc hoặc trị liệu. Linh Luân Chức Nghiệp chính là Linh Luân chỉ dành riêng cho những Chức Nghiệp riêng biệt, không có nhiều tăng phúc trong chiến đấu, ví dụ như Linh Luân chuyên dùng cho việc rèn đúc hoặc chế thuốc. Ngoài ra được người chào đón nhất lại chính là Linh Luân Đa Dụng, tức là Linh Luân có thể tăng phúc nhiều mặt như vừa phòng thủ vừa chiến đấu, hoặc vừa phòng thủ vừa hỗ trợ, thậm chí có thể là Linh Luân Chức Nghiệp nhưng lại mang theo sức chiến đấu mạnh mẽ”.
Cô giáo nở nụ cười tươi như hoa, cậu bé này không hổ danh học sinh giỏi nhất lớp, những lời cậu vừa nói đều là những câu mà cô từng giảng giải.
“Bạn Phong nói đúng lắm! Vậy Phong có biết một người có thể có bao nhiêu Linh Luân hay không ?”.
Lăng Phong lập tức gật đầu, sau đó không ngần ngại mà đáp liền: “Em thưa cô! Một người tối đa có thể có tới chín Linh Luân nhưng thực thế là chỉ có một số ít người có bảy hay tám cái thôi ạ! Mỗi một Linh Luân đều mang đến cho người ta sức mạnh và khả năng rất lớn nhưng kèm theo đó cũng là gánh nặng không nhỏ cho cơ thể, việc hấp thu quá nhiều Linh Luân sẽ dẫn đến việc không thể khống chế hay tệ hơn có thể bị tẩu hỏa nhập ma”.
“Rất tốt! Cô sẽ cho em điểm mười”. Cô giáo khen rồi hướng mắt xuống đám học trò nghe như say như si: “Còn các em nhớ học tập bạn Phong, lời bạn nói không có chỗ nào sai cả”.
Dừng một lát, ra hiệu cho Lăng Phong ngồi xuống, cô giáo bèn tiếp lời: “Vì hấp thu quá nhiều Linh Luân sẽ không dễ dàng trong việc khống chế, nên hôm nay cô sẽ dạy cho các em về Thần Thủ Linh, thứ mà bất cứ cường giả tuyệt đỉnh nào cũng cần phải có”.
“Hoan hô cô!”. Đám trẻ giơ tay reo hò, cả đám ai cũng rất hứng thú với chủ đề dạy học này, nhất là khi nghe thấy mấy chữ cường giả tuyệt đỉnh.
Đúng lúc này, bên hông cô giáo một cái Lệnh Bài rung lên, cô giáo liền dùng Linh Niệm truyền vào bên trong.
“Chuồn thôi! Anh đã lấy được Thánh Khí! Gấp!”.
Thở dài một tiếng, cô giáo áy náy nhìn đám học trò trước mặt, xem ra việc nằm vùng của cô cũng đã tạm dừng.
Cô giáo có chút không nỡ, nhưng vẫn đành nói: “Cô có việc ra ngoài chút xíu! Các em chờ cô nhé!”.
Dứt lời cô giáo cầm lấy áo khoác, rời đi phòng học.
…..
Thiên Phong Lao Ngục, Thủy Lao.
“Ê! Sao Số Một đi mãi vẫn chưa quay về ?”. Một tên Cai Ngục núp trong góc, nhàm chán hỏi đồng đội bên cạnh, sau đó nhấp một ngụm rượu vào miệng.
Tên đồng đội bên cạnh, thân thể cũng ẩn nấp nghe thế lên tiếng đáp: “Không rõ lắm, nhưng cứ chờ ở đây đi! Chắc nó có việc gì đó”.
“Mẹ nó! Cũng gần nửa tiếng rồi, có khi nào thằng Số Một lặng lẽ ôm Thánh Khí rồi chuồn êm không ? Nó bỏ tụi mình trong này ngồi chờ như chó chực xương”. Tên uống rượu lại nói, giọng đã ngà ngà say.
Gã đồng đội nghe vậy cũng im lặng, hình như cũng có khả năng này. Nhưng chợt nhớ đến hình dáng của Thánh Khí, gã bèn cười xòa: “Thánh Khí quái gì, đó chỉ là một cái sịp rách thôi! Chả hiểu tên oắt kia dùng yêu pháp gì để chúng ta tự g·iết lẫn nhau”.
“Ờ! Ai biết được, có khi nó thực sự là Thánh Khí đó! Mày đã thấy Thánh Khí bao giờ chưa ?”. Gã say rượu lại hỏi, đúng lúc này gã lại thấy một hiện tượng kỳ lạ, vì vậy gã bèn chỉ tay ra phía trước: “Xem kìa! Đó là cái gì ?”.
Chỉ thấy mặt đất phía trước đột nhiên xuất hiện những đường vân phát sáng, xuyên qua mặt nước đen ngòm nhưng vẫn thấy rõ ràng. Ánh sáng đỏ sẫm lóe lên trông có vẻ rất nguy hiểm.
“Đậu xanh rau muống! Trận Pháp, thằng ôn nào kích hoạt Trận Pháp ?”.
Một giọng nói thất thanh vang lên, một gã Cai Ngục lập tức nhận ra những đường vân mang tên Trận Văn, màu sắc đỏ sẫm thế này chắc chắn chỉ có thể là Sát Trận.
Đám Cai Ngục xung quanh còn chưa kịp trả lời thì trên đỉnh đầu đã xuất hiện những đám mây đen, từ nó tỏa ra những luồng sát khí đáng sợ.
Gã Cai Ngục có kiến thức kia cũng chỉ kịp kêu lên: “Sát Lôi Trận!” thì đã có những tia sét đỏ ngòm bổ xuống từ đám mây, sau đó đánh cho toàn bộ Cai Ngục nháy mắt đã trở thành mảnh vụn, không có bất cứ ai kịp thời phản kháng hay gọi ra Linh Luân. Tất cả bọn họ còn đinh ninh rằng có một gã nào lỡ làm hư Nhận Dạng Lệnh Bài cho nên mới bị Trận Pháp phản ứng, nào ngờ Trận Pháp nhắm vào toàn bộ sinh linh trong phạm vi.
Trận Pháp xuất hiện rất nhanh, nhưng cũng biến mất rất nhanh, chỉ để lại trên mặt đất những chiếc Nhẫn Trữ Vật lấp lánh, chứng tỏ nơi đó từng có người tồn tại.
Hình ảnh tàn khốc tình cờ bị những tù nhân xung quanh đó nhìn thấy, bọn họ không sợ ngược lại còn lấy làm mừng rỡ, chuyện đám Cai Ngục bị Trận Pháp g·iết c·hết chỉ có thể nói lên một điều, có ai đó đang âm mưu lật Thiên Phong Lao Ngục lên, có khả năng bọn họ có thể lại nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
…..
Đứng ở trung tâm Thủy Lao, Cá Sấu nhìn màn hình trước mắt rồi mỉm cười, sau đó gã khoan thai di chuyển đến vị trí đám Cai Ngục bỏ mạng.
Giết người xong thì làm gì ? Đương nhiên phải đi hôi của.
Cá Sấu cũng không phải đã quên đi nhiệm vụ của mình, một cái màn hình vẫn lơ lửng bay theo gã, phía trên xuất hiện hình ảnh của hai thầy trò Tiếu Thiên.
…..
Ở một hướng khác bên trong Thủy Lao.
Tiếu Thiên đứng trước một nhà giam rồi mở ra Thần Nhãn, cậu vẫn muốn xác nhận lại xem những người bên trong có đáng để cậu ra tay cứu giúp.
Đồ Tể đứng bên cạnh Tiếu Thiên, sau lưng chừng chục người mà cả hai đã thả ra, nam nữ già trẻ đều có đủ. Bọn họ mỗi người cầm lấy một viên Linh Thạch Đồ Tể đã phát cho để bổ sung lại thể lực. Ánh mắt họ phức tạp nhìn bóng lưng Tiếu Thiên, trong mắt đa phần mang theo cảm kích.
Sau khi đọc lại thông tin một lần nữa thì Thiên hạ quyết tâm, cậu rút chìa khóa rồi lại tra vào ổ, cánh cửa trượt qua hai bên, phía trong có hai người kích động nhìn cậu.
“Đi thôi!”. Tiếu Thiên nói rồi lại bước sang buồng giam kế tiếp, Đồ Tể theo quy củ quăng cho hai người vừa được thả ra mỗi người một viên Linh Thạch.
“Cảm ơn ân nhân!”. Hai bóng người vội vàng cảm tạ, sau đó nhập vào đám người.
Một tiếng đồng hồ sau thì Tiếu Thiên đã hoàn thành việc thả phạm nhân, số lượng không quá chênh lệch so với dự tính của cậu. Ngoài ba lão già điên điên khùng khùng vì đã bị nhốt quá lâu với khoảng năm người tội ác tày trời thì số lượng tù nhân còn lại đều đứng phía sau lưng cậu. Trước mặt Thiên là lối vào tầng thứ hai.
“Tôi muốn xuống tầng hai, giải cứu càng nhiều tù nhân như các bạn, sau đó tất cả chúng ta sẽ hợp sức với nhau để có thể ra ngoài. Có ai có dị nghị gì hay không ?”.