Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 8: Hiểu Lầm.




Chương 8: Hiểu Lầm.

Ba người trầm mặc, theo chỉ dẫn của Thiên, cất bước lặng lẽ đi về phía trước, trên người ai nấy đều đang mặc bộ trang phục dành riêng cho Cai Ngục nên cũng chẳng bị các tù nhân khác q·uấy r·ối, thi thoảng chỉ vang lên những tiếng hỏi thăm mẫu thân đầy hòa ái đến từ phía sau song sắt.

Thiên vừa coi bản đồ vừa bước, chẳng mấy chốc cả ba đã đi ngược lại về đường cũ, mắt thấy đã đến được nơi cần tìm thì Thiên ra hiệu cho hai gã đồ đệ dừng lại.

“Chính chỗ này, trung tâm của Trận Pháp Nhận Dạng. Cá Sấu, xem thử coi có phát hiện ra gì không ?”.

Cá Sấu bĩu môi nhưng nhận ra một ánh mắt dữ tợn vẫn còn ở phía sau nên đành gật đầu, gã mở ra Tà Nhãn chăm chú ngước mắt nhìn lên trần nhà. Trong mắt gã liền hiện lên rất nhiều thứ, những đường vân mờ ảo như những tia sáng mỏng manh kéo dài về bốn phương tám hướng, chớp tắt liên hồi.

“Đây là Trận Pháp Nhận Dạng Thất Tinh, tôi không phá được nó”. Cá Sấu nói, gã chỉ là Trận Pháp Sư Tứ Tinh, nào có thể phá giải một thứ cao cấp đến thế.

Cấp của Trận Pháp cũng phân chia tương tự như cấp của Trận Pháp Sư, từ Nhất Tinh cho đến Cửu Tinh, Trận Pháp Sư cấp nào thì cũng chỉ bố trí hoặc phá giải được Trận Pháp cấp đó. Cá Sấu tuy tự nhận mình là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng với sự giúp đỡ của Tà Nhãn thì gã giỏi lắm cũng chỉ có thể chạm vào Trận Pháp Ngũ Tinh.

“Không cần phá, chúng ta chỉ cần thay đổi lại một chút”. Nói đoạn Thiên rút lấy cái Lệnh Bài bên hông ra, giơ tới trước mặt rồi tiếp lời: “Trận Pháp dựa vào thứ này để nhận dạng, chỉ cần thay đổi về việc Trận Pháp sẽ t·ấn c·ông bất cứ ai ngoại trừ chúng ta”.

Cá Sấu hiểu ý Thiên, nhưng vẫn lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với loại Trận Pháp này, mặc dù đã nghe và đọc nó từ trong sách nhưng thực hành và lý thuyết là hai việc khác nhau hoàn toàn. Tất cả Trận Pháp bên trong Lao Ngục chắn chắc đều được liên kết với nhau dưới cùng một Mắt Trận. Nếu chúng ta cứ thay đổi bừa thế này sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường”.

Đúng lúc này, Đồ Tể đột nhiên dùng bàn tay gầy gộc đập lên đầu Cá Sấu.

“Bốp!”.

Cá Sấu chưa kịp thắc mắc thì một giọng nói dữ dằn đã vang lên: “Mày xưng tôi lần nữa thì tao g·iết mày! Tôn kính với thầy một chút biết chưa ?”. Đồ Tể tự nhận mình là người đệ tử đầu tiên kiêm luôn số một của sư phụ, lẽ dĩ nhiên sẽ phản cảm với bất cứ đứa nào bất kính với ngài. Trong suy nghĩ của gã thì sư phụ từng là cường giả Thánh Cấp.

Cá Sấu cúi đầu nhưng nỗi hận thù này đã được gã ghim lại.



Thiên nhìn thấy thế hài lòng gật đầu cười với Đồ Tể, tinh ý hết sức, cậu thực sự cần những tên có tác dụng răn đe.

“Đưa đầu tới đây!”. Thiên nói, cậu có thể thực hiện việc “Truyền Thông Tin” cho đồ đệ bằng cách biến những thông tin cậu biết thành ký ức. Thủ đoạn của Hệ Thống mà cậu vừa tìm hiểu được có thể nói là thông thiên triệt địa.

Cá Sấu hơi ngẩn ra nhưng không dám phản kháng, gã nhích tới, đưa đầu mình ra phía trước.

Thiên giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Cá Sấu, trong lòng khẽ niệm: “Truyền Thông Tin”.

Lập tức, Cá Sấu chỉ cảm giác có một luồn ký ức siêu lớn, gã lập tức nhận ra đây là những thông tin, diễn giải tới tận cùng chi tiết của toàn bộ Trận Pháp bên trong Thiên Phong Lao Ngục. Từ những Trận Pháp đơn giản nhất chỉ có tác dụng chiếu sáng hay truyền tải hình ảnh, cho tới những thứ cao cấp như Cấm Linh hoặc Phong Ấn.

Cá Sấu như một miếng bọt biển, tham lam hấp thu mọi thông tin bản thân nhận được, trong đầu không nhịn được bay lên kính ngưỡng cuồn cuộn đối với người đã xây dựng nên một Hệ Thống Trận Pháp lớn khủng kh·iếp này.

Đối với Cá Sấu cả bộ Hệ Thống Trận Pháp này chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật, từng chi tiết được thiết kế một cách tỉ mỉ tinh tế, đầy thực dụng, hơn một ngàn loại được kết nối với nhau tạo thành mạng lưới lớn bao phủ cả Thiên Phong Lao Ngục, nếu như có khuyết điểm nào thì đó chính là nó quá hoàn hảo.

Cá Sấu như si như say đắm chìm vào bên trong kiến thức, khóe miệng gã nhếch lên đầy vui vẻ, gã không ngờ có một ngày gã có thể gặp được một cơ duyên lớn to lớn như vậy. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ cần thực lực tăng lên thì gã đã có thể một mạch bay thẳng lên làm Trận Pháp Sư Cửu Tinh.

Nói thì dài dòng nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, chừng mười giây sau thì Cá Sấu đã mở mắt ra, không nói hai lời lập tức quỳ trên đất, cung kính bái Tiếu Thiên một cái: “Đệ tử xin cảm ơn Sư Phụ!”.

Âm thanh rõ ràng mạch lạc không kèm theo một chút miễn cưỡng như lúc trước, Cá Sấu đã bị Thiên thuyết phục hoàn toàn. Nếu gã không nhầm thì đây chính là kỹ năng “Thể Hồ Quán Đỉnh” trong truyền thuyết, nghe nói chỉ cường giả Thánh Cấp mới có thể làm được.

Thiên mỉm cười nhưng giả vờ đứng không vững, hai chân có chút lung lay, Đồ Tể bên cạnh vội vàng bước tới đỡ lấy sư phụ, trừng mắt nhìn Cá Sấu đang quỳ dưới đất, trong lòng không khỏi bay lên một chút ghen tị.

“Không sao! Thầy ổn!”. Tiếu Thiên xua tay nói, sau đó mới nghiêm túc hỏi Cá Sấu: “Có tự tin sửa đổi nó chưa ?”.



Cá Sấu gật đầu, chắc nịch đáp: “Sư phụ yên tâm! Đệ tử chỉ cần khoảng ba mươi phút sẽ hoàn thành tất cả, Trận Pháp bên trong sẽ không nhắm vào chúng ta mà chuyển sang t·ấn c·ông bất kỳ ai vào trong phạm vi”. Vừa nói trong lòng Cá Sấu cũng không nhịn được cảm động, dáng vẻ sắp ngã của Thiên làm gã nghĩ rằng hẳn phải tốn sức lắm để sư phụ thực hiện “Quán Đỉnh”.

Thiên gật đầu: “Tốt lắm! Thầy giao việc này cho con. Hai bọn ta sẽ đi giải cứu tù nhân, nhớ thường xuyên theo dõi, không cho Trận Pháp t·ấn c·ông người mà thầy thu phục”.

“Vâng! Thưa sư phụ”.

Nhìn Chỉ Số Trung Thành của cả hai học trò bay lên, nét cười của Thiên càng đậm. Chỉ nhờ biện pháp đơn giản, cậu coi như đã được tên học trò thứ hai quy tâm.

…..

Số Một bực tức rời khỏi Thủy Lao, gã muốn tự mình quay trở lại Phòng Quan Sát để ngó xem thử mấy thằng oắt con kia đã trốn nơi nào, đồng thời cũng muốn tự tay dạy cho Số Một Trăm bài học đẫm máu, dám không trả lời tin nhắn của gã.

Một chân vừa bước ra cánh cổng hình tròn cao hai mét, Số Một đã thấy một thân ảnh mặc áo choàng đen trước mặt, không phải chính là Số Mười sao.

“Mày làm gì ở đây ? Phòng Quan Sát thế nào rồi ?”. Gã lạnh giọng hỏi, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một chút dự cảm chẳng lành.

Số Mười trả lời gã bằng một câu hỏi: “Thánh Khí thế nào rồi ? Mấy đứa con lại đâu ?”.

Vừa nhắc tới “Thánh Khí” Số Một đã điên tiết, gã không đáp mà chỉ lạnh lùng lách người qua Số Mười, gã chẳng muốn đôi co thêm chút nào với tên này.

“Mày muốn đi đâu ? Đoạt được Thánh Khí rồi muốn ỉm luôn một mình ? Không giao lại cho Ngục Chủ?”. Vừa nói Số Mười vừa lách người che trước mặt Số Một.

Giọng Số Mười vang lên càng làm cho Số Một giận dữ, hiện tại gã nào dám báo chuyện mình đã lỡ xiên c·hết mấy thằng đồng đội lên cho Ngục Chủ biết, theo tin đồn hành lang thì dường như tên Số Hai có máu mủ gì đó với Ngục Trưởng, vì Linh Luân đầu tiên của cả hai đều là Người Sói.



“Cút!”. Số Một lạnh giọng đáp, gã không muốn giải thích gì thêm.

Số Mười hai mắt lóe lên ánh sáng, sau đó đột nhiên Linh Luân sau lưng gã sáng lên, sáu hình tròn nhiều màu sắc rực rỡ bao trùm lấy ánh mắt Số Một.

“Không ổn! Nó sao có thể là Linh Tông”.

Vừa chỉ nghĩ tới đây, Số Một nhảy lùi lại để kéo giãn khoảng cách, vội vàng triệu hồi v·ũ k·hí ra từ bên trong Nhẫn Trữ Vật.

Nào ngờ mới nhảy được một bước thì sau lưng Số Một lại vang lên động tĩnh, không biết từ khi nào phía sau gã đã đứng một người, trông y hệt như Số Mười trước mặt.

Số Một vừa mới quay đầu nhìn thoáng qua thì ngực gã đã có cảm giác đau xót, một thanh dao găm đen tuyền cắm từ đằng sau xuyên qua tim gã. Những vòng sáng sau lưng mới vừa xuất hiện chợt tắt ngấm, tan biến trong không khí.

“Linh Luân Song Sinh, hóa ra mày … “. Số Một cúi đầu, khó nhọc nói.

Số Mười tháo mặt nạ ra, gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng hiện lên trước mắt, gã mỉm cười: “Đoán đúng rồi! Tiếc là không có thưởng”.

…..

Thành thạo hủy thi diệt tích, Số Mười tráo đổi mặt nạ của mình với Số Một, sau đó cả cơ thể cao lớn của gã vang lên tiếng “Lách cách!” chỉ trong nháy mắt mà chiều cao lẫn khổ người của gã đã trở nên tương đồng với Số Một.

Đeo mặt nạ lên, Số Mười liền nói: “Haha, giờ ta sẽ là Số Một!”. Âm thanh lạnh lùng, nghe chẳng khác gì với Số Một vừa quá cố.

Linh Niệm tràn vào bên trong chiếc Nhẫn Trữ Vật vừa đoạt được, nhưng Số Mười tìm mãi thì cũng không thấy Thánh Khí.

“Ủa ? Sao lại có một cái quần lót trong này ?”. Số Mười tự hỏi rồi lấy ra chiếc quần loang lổ màu nâu sẫm, ướt át, bốc mùi kỳ lạ.

Sự thật luôn chỉ có một, nếu bác bỏ tất cả mọi giả thuyết loại trừ thì thứ còn lại duy nhất chính là đáp án, dù nó có khó tin đến mức nào.

Số Mười tự vẽ lên trong đầu một bức tranh, Số Một sau khi tiến vào đã s·át h·ại toàn bộ đồng đội bởi vì Thánh Khí, sau đó mới một mình quay trở về, tìm cách cao chạy xa bay, cuối cùng gã không may đụng phải bản thân để rồi bị g·iết hại. Chiếc quần lót kỳ lạ này chắc chắn là thứ gã đã đoạt được, không chừng nó chính là Thánh Khí.