Chương 10: Lệnh Bài Triệu Hồi.
Tù Nhân phía sau gần năm trăm người, đa số là Nhân Loại nhưng cũng có không ít Dị Tộc, bọn họ hầu hết đều đã trải qua quãng đường dài từ đất liền vào Thiên Phong Lao Ngục nên cũng không có dị nghị gì, họ tự hiểu lấy mình, với thực lực cao nhất chỉ ở Linh Tướng thì không thể nào về lại đất liền được, chi bằng tìm thêm đồng bọn để gia tăng chút hy vọng.
Thiên chờ một lát cũng không thấy ai lên tiếng, cậu bèn vung tay lên, sau đó dẫn đầu bước vào cánh cổng hình tròn đang phát sáng.
Lần lượt các tù nhân theo trình tự cũng bước vào theo Tiếu Thiên, người đi cuối cùng chính là Cá Sấu, gã cần phải chắc chắn mọi người đã vào hết, không sót lại bất cứ ai.
Mắt thấy người cuối cùng đã tiến vào, Cá Sấu vung tay lên, điều chỉnh lại cánh cổng một lần cuối, gã chỉ đơn thuần là để lại báo động. Nếu có bất cứ ai mở ra cánh cổng này lần nữa thì Trận Pháp sẽ tự động thông báo cho gã.
Làm xong tất cả mọi thứ, Cá Sấu mỉm cười phủi tay, sau đó cũng bước qua.
Cánh cổng dịch chuyển lóe lên một cái rồi hoàn toàn biến mất.
…..
Tầng hai của Thiên Phong Lao Ngục được gọi là Hỏa Lao, chỉ vừa mới xuất hiện thì hai chân Tiếu Thiên đã chạm vào cát vàng nóng bỏng, không khí khô nóng mang theo một lượng nhiệt độ khá lớn tạo thành những cơn gió phả vào mặt.
Tầng này sáng trưng chứ không tối tăm như tầng trên, phía trên đỉnh đầu không hiểu sao còn có ba vầng sáng trông như ba Ông Mặt Trời, từng tia nắng nhân tạo nóng cháy chiếu xuống sa mạc làm cho không khí hầm hập đến khó chịu.
Tiếu Thiên cởi vội bộ trang phục Cai Tù ra, trên cơ thể chỉ mặc một cái áo lót bó sát vào cơ thể, mồ hôi không nhịn được túa ra như tắm.
“Mẹ nó! Có còn là người hay không ? Sống trong này không sớm thì muộn cũng thành thịt nướng”.
Sau lưng những tù nhân vừa xuất hiện cũng hành động y chang Thiên, cởi bớt áo trên người ném sang một bên, riêng Đồ Tể thì vội lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật ra một bình nước và hai tay dâng lên sư phụ.
Thiên nhận lấy rồi gật đầu cười hài lòng, sau đó cậu ngửa cổ lên trời đổ toàn bộ nước xuống cổ họng. Cảm giác giống như vừa được sống lại, dù chỉ là nước lã nhưng trong thời điểm thế này thì ngon không tả nổi.
Xung Quanh đám tù nhân thấy thế đều nuốt nước miếng, cổ họng giật giật, ánh mắt nhìn Thiên đầy khát khao.
Thiên nhận ra hành động của mình hơi quái đản, vì vậy đành nói với Đồ Tể: “Còn nước không ? Chia cho mọi người một ít đi!”.
Đồ Tể cười khổ, liếc mắt nhìn đám tù nhân không thân thiện lắm nhưng cũng gật đầu đáp ứng rồi làm theo, từng bình nước nhỏ tới tay từng người.
Thiên chờ cho mọi người uống nước xong thì mới bình tĩnh nói với Cá Sấu: “Mau đổi lại Trận Pháp tầng này, giảm nhiệt độ xuống từ từ tránh cho các tù nhân sốc nhiệt, thầy liền sẽ đi giải cứu thêm tù nhân”.
Cá Sấu gật đầu đáp ứng: “Vâng! Học trò đã biết!”.
…..
Thiên vung tay mở bản đồ ra, trong tầng này vừa hay có một Sinh Linh mang theo tư chất màu xanh lam, Thiên muốn thử thu nhận tên đó làm hắn trở thành đồ đệ của mình.
Đúng lúc này tự nhiên bên tai lại vang lên âm thanh máy móc của Hệ Thống: “Ting! Hoàn thành Nhiệm Vụ Ẩn: Báo Thù (1) nhận được Lệnh Bài Triệu Hồi, Công Pháp Tu Luyện Thập Thiên Luân”.
“Ting! Nhận được Lệnh Bài Triệu Hồi mở ra mục mới trong Giao Diện Hệ Thống, Thuộc Hạ”.
Thiên rất ngạc nhiên, cậu không ngờ còn có Nhiệm Vụ Ẩn, cậu liền mở Kho Chứa Đồ ra để xem hai vật phẩm mình vừa nhận được, kèm theo đó đã có chút suy đoán đại khái về cái nhiệm vụ “Báo Thù”.
Nếu Thiên đoán không lầm thì chắc chắn việc cậu tiêu diệt kha khá Cai Ngục đã tình cờ g·iết những tên lúc trước từng t·ra t·ấn Tiếu Thiên, cho nên mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Ngoài ra nếu đã có số (1) thì chắc chắn sẽ có số (2) nếu cậu có thể làm thịt được mấy tên Linh Hoàng đã bắt và hủy diệt Gia Tộc Họ Lâm thì hẳn sẽ có thêm những phần thưởng phong phú.
Đột nhiên có một tia linh quang lóe lên trong óc cậu. Theo lý thuyết Thiên Phong Lao Ngục này thuộc về Thăng Long Vương Triều, thực lực của Ngục Chủ cao đến Linh Tôn, nghe đồn gần sát với Hoàng Đế. Nếu như vậy thì lấy cớ gì một gia tộc chỉ có cường giả Linh Tướng lại có thể tự xưng gia tộc mạnh thứ ba của Thăng Long Vương Triều ? Do ký ức của Tiếu Thiên có sai lệch hay trong chuyện này thực sự có uẩn khuất gì đó ?
Thiên nghĩ nhưng cũng không có quá nhiều manh mối nên đành gác nó qua một bên, có lẽ nếu có dịp cậu sẽ trở về Đất Phong trước kia của Gia Tộc rồi tìm hiểu sau.
Hai vật phẩm lặng lẽ nằm trong Kho Chứa Đồ đã hút lấy ánh mắt Thiên, thứ gây hứng thú cho cậu nhiều nhất lại là Lệnh Bài Triệu Hồi.
Công Pháp Thập Thiên Luân - Thánh Cấp - Có thể tu luyện.
Lệnh Bài Triệu Hồi - Lập tức triệu hồi một nhân vật từ bên trong Đa Vũ Trụ buông xuống, hoàn toàn nghe lệnh của người triệu hồi, đẳng cấp không vượt quá người triệu hồi hai cấp độ, chỉ có tác dụng trong ba ngày.
Về mặt chữ thì Thiên lại nhận ra một khái niệm mới, Đa Vũ Trụ, theo cậu giải thích thì có lẽ trên đời này cũng không phải chỉ có một Vũ Trụ duy nhất.
Kiếp trước Thiên theo Đạo Phật, bên trong đó cũng có khái niệm Ba Ngàn Vũ Trụ. Ngoài ra Hệ Thống hẳn đã biết cậu đang nghĩ gì nên mới có giới hạn ba ngày, Thiên còn đang tính toán chờ đến khi tu luyện đến cấp độ cao hơn mới sử dụng Lệnh Bài để đạt được lợi ích lớn nhất, ví dụ như khi tới cấp Linh Đế thì dùng Lệnh Bài để triệu hồi một Vị Thần chẳng hạn.
Thiên tạm gác chuyện Lệnh Bài qua một bên rồi nghiên cứu Thập Thiên Luân, cũng như tất cả mọi thứ, Công Pháp đơn giản cũng chỉ được chia từ Nhất Tinh đến Cửu Tinh, trên đó là Thánh Cấp và Thần Cấp. Cái công pháp Thập Thiên Luân này cao tới Thánh Cấp, nếu như có người khác biết trong tay cậu giữ nó thì chắc chắn là 99% dân số đều sẽ nghĩ cách chiếm đoạt cho bằng được.
Thiên cũng chẳng nghĩ nhiều, liền nhấn vào nút “Học Tập” ngay bên cạnh.
Thập Thiên Luân hóa thành một tia sáng trắng rồi bay vào cơ thể Thiên. Chỉ trong nháy mắt Thiên đã nắm rõ được thứ công pháp thần kỳ này. Ngoài tốc độ hấp thu Linh Khí hơn công pháp Cửu Tinh đến một trăm lần thì nó còn có thể giúp cậu có thể mở ra Linh Luân thứ mười.
Thiên thầm cảm thán, theo như cậu hiểu thì bản chất việc tu luyện ở thế giới này chính là hấp thu Linh Khí cường hóa cơ thể và xây dựng một nơi hư huyễn gọi là Linh Đài bên trong mi tâm. Sau đó từ Linh Đài tạo ra các rãnh để có thể hấp thu Linh Luân vào bên trong rãnh. Đa số Sinh Linh trên Thần Luân Đại Lục chỉ dừng bước ở Linh Luân thứ sáu do tư chất không đủ hoặc công pháp không tốt, cá biệt lắm chỉ có vài người có thể mở ra Linh Luân thứ bảy và thứ tám. Ngoài ra Linh Luân thứ chín nghe đồn cả ngàn năm nay chưa có bất cứ một ai mở ra. Nói như vậy đã đủ hiểu một công pháp có thể giúp người ta mở ra Linh Luân thứ mười đáng trân quý đến mức nào.
Thiên nghĩ nghĩ, nhưng cậu cũng chẳng thực sự tính toán tu luyện, có Hệ Thống còn cần đi tu luyện á ?
Hệ Thống dường như đọc được ý nghĩ của Thiên, một âm thanh máy móc vang lên: “Ký chủ! Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn …”.
Thiên mỉm cười ngắt câu: “Ăn may chứ gì ? “.
Hệ thống: “....”.
Thiên chầm chậm đạp bước tiến lên bên trong sa mạc, lần này cậu chỉ đi một mình chứ không dẫn theo bất cứ ai. Thứ nhất Thiên ngại phiền, thứ hai cậu cũng không muốn cho người khác biết hiện tại cậu cũng đang vô kế khả thi, vẫn chưa nghĩ ra cách để thu phục tù nhân.
Phòng giam ở tầng này trông như từng căn nhà đá riêng biệt, khoảng cách rất xa nhau và mỗi căn chỉ nhốt lấy một người, thực lực tù nhân ở Hỏa Lao cũng cao hơn phía trên một đẳng cấp, ít nhất cũng đã ở cấp 51 với xưng hào Linh Tướng. Khi người ta ở đẳng cấp này thì Nhất Ngôn Thông Thiên và Thần Nhãn đều không có tác dụng. Thiên cũng đã từng hỏi Hệ Thống rằng vì sao Thần Nhãn có thể nắm bắt một Hệ Thống Trận Pháp đồ sộ nhưng lại không thể nhìn rõ được bản chất của những Sinh Linh quá mạnh thì nhận được câu trả lời :”Bởi vì Sinh Linh quá phức tạp so với những thứ vô tri vô giác”.
Vừa bước nhưng Thiên cũng vừa nghĩ cách, cậu có thể dễ dàng l·ừa đ·ảo đám tù nhân tầng một bởi vì đã nắm rõ bọn họ tới từng chân tơ kẽ tóc, còn về tầng hai này thì Thiên cảm thấy họ chưa chắc đã tin tưởng cậu.
Mắt nhìn bản đồ trên tay, chẳng mấy chốc cậu đã bước tới căn nhà đá giam giữ Sinh Linh có tư chất màu xanh lam.
Thiên điểm vào điểm sáng phía trên bản đồ. Trước mắt cậu liền hiện ra những thông tin cơ bản về Sinh Linh đó.
Tên: Nguyễn Hữu Phong - Ngoại Hiệu: Phong Cụt.
Đẳng cấp: 60 ( Linh Tướng Đỉnh Phong ).
Chức nghiệp: Khí Sư ( Ngũ Tinh ) ( Phế ).
Tư chất: Lam Sắc Ngũ Tinh.
Tư chất luyện khí: Lam Sắc Cửu Tinh.
Thiên hơi ngạc nhiên với những gì cậu nhìn thấy, sau đó đưa mắt xuyên qua những chắn song nhìn vào bên trong, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, cụt cả hai tay đang ngồi trên giường đá, ánh mắt lão thâm sâu t·ang t·hương của lão vừa hay cũng đang nhìn về phía cậu.
“Phong Cụt! Có muốn ra khỏi đây rồi khôi phục hay cánh tay hay không ?”. Thiên lên tiếng hỏi, cậu có cảm giác việc thu phục người trước mặt có độ khó hơi lớn.
Lão già ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn trúc trắc như đã rất lâu rồi chưa nói chuyện: “Cần lão làm gì ?”.