Chương 7: Độ Trung Thành.
Có đôi khi, b·ạo l·ực đúng cách còn có tác dụng hơn cả ngàn lời nói. Tiếu Thiên vừa mới trùng sinh đương nhiên vẫn có tư tưởng hòa bình dùng lời nói để giải quyết mọi vấn đề như khi còn ở Trái Đất. Cậu vừa được Đồ Tể dạy cho một bài học, cái gì gọi “Nắm đấm chính là sức mạnh”.
Ban đầu Cá Sấu vẫn còn rất cứng rắn, nhất quyết không chịu nhận Thiên làm thầy vì nhìn cậu còn quá trẻ tuổi, nhưng đến khi Đồ Tể xách người gã lên, dọa dẫm muốn nhét đầu gã vào nơi đại tiểu tiện thì Cá Sấu đã chịu phục.
Cuối cùng, Cá Sấu nước mắt đầy mặt quỳ mọp dưới đất thực hiện lễ nghi “Ba quỳ chín lạy”. Thiên khoanh chân ngồi trên giường đá thản nhiên tiếp nhận. Sau đó cả ba thầy trò vội vàng lên đường, tìm cách trốn xuống tầng thứ hai để tránh b·ị t·ruy s·át.
…..
Hành lang vẫn sáng rực. Thiên khoan khoái ngồi trên lưng Đồ Tể, cậu đang kiểm tra lại danh mục Đồ Đệ bên trong Giao Diện Hệ Thống.
Hiện tại thì cậu đã có hai người học trò, ngoài thông tin của hai đứa thì Thiên còn phát hiện thêm một mục đáng lưu tâm, Chỉ Số Trung Thành. Của Đồ Tể khá cao, tới 80 điểm, ngược lại của Cá Sấu mới nhận thì siêu thấp, chỉ có khoảng chừng 50, với chỉ số thấp thế này nếu có cơ hội hẳn Cá Sấu cũng chẳng ngại gì sẽ phản bội lại cậu.
“Không được! Có lẽ nên tìm cách nâng cao Trung Thành cho nó”.
Một người sẽ chịu phục người khác khi nào ? Chính là khi người khác giỏi hơn họ rất nhiều, giỏi đến mức mà họ chẳng thể nào với tới.
Một người sẽ trung thành với người khác khi nào ? Chính là khi ở cạnh người đó có thể đạt được lợi ích, nhiều lợi ích tới mức mà bản thân không thể chối từ.
Một người thầy hợp cách làm học trò trung thành hết mực chính là người giỏi gấp ngàn lần học trò và sẽ ban tặng cho họ những lợi ích lớn lao.
Thiên vừa nghĩ vừa lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật cậu đã đoạt được ra vài viên Linh Thạch, lặng lẽ cầm trên tay để khôi phục lại Linh Lực đã mất, cậu muốn tranh thủ thời gian để có thể tiếp tục sử dụng Thần Nhãn tìm ra cách phá giải của Trận Pháp bên trong Lao Ngục.
Linh Thạch là tên gọi của những tảng đá chứa đựng Linh Khí, thường do thời gian lâu dài trầm tích đã hình thành bên dưới mặt đất. Con người từ rất lâu đã tìm ra cách khai thác loại khoáng sản kỳ lạ này, tác dụng của nó có rất nhiều, nhưng đa số thì Tu Sĩ sẽ dùng nó để tu luyện hoặc khôi phục Linh Lực. Linh Thạch phân làm bốn cấp, từ Nhất Tinh cho tới Tứ Tinh, còn những cấp cao hơn chỉ từng nghe nói trong truyền thuyết.
Nói riêng về Linh Lực, theo Thiên hiểu thì đó là nguồn năng lượng có được bên trong cơ thể nhờ vào việc tu luyện, nếu theo ngôn ngữ Game thì nó được gọi là Mana. Mỗi khi muốn dùng một chiêu thức gì thì cũng phải tốn năng lượng, khác biệt duy nhất là ít hay nhiều.
Từng Tia Linh Khí được Thiên rút khỏi Linh Thạch, sau đó từ hai tay truyền dẫn vào bên trong cơ thể rồi vận chuyển thành một Chu Thiên. Linh Khí dần được công pháp tu luyện của cậu chiết xuất rồi tạo thành từng tia Linh Lực nhập vào Đan Điền đã cạn tới đáy.
Thời gian dần trôi qua, Thiên vẫn nhìn bản đồ đồng thời chỉ dẫn đường đi cho Đồ Tể nên cả đám chẳng gặp phải bất cứ một tên Cai Ngục nào.
“Được rồi! Dừng ở đây đi”. Thiên đột nhiên nói rồi chủ động leo khỏi lưng Đồ Tể. Cậu biết cả đám truy binh đã dừng lại, hình như chúng đang bố trí Thiên La Địa Võng tại lối vào xuống tầng hai và cả lối lên phía trên để chờ các cậu sa lưới.
“Sao vậy sư phụ ?” Đồ Tể thắc mắc hỏi.
“Chúng nó đang chờ ta ở hai lối lên hoặc xuống, nên chúng ta tạm thời ở đây để nghỉ ngơi đi đã”.
Vừa nói Thiên vừa bước tới một buồng giam, tiện tay mở cửa rồi bước vào bên trong. Căn buồng giam này không có bất cứ ai. Thiên chẳng nói gì mà leo lên giường đá, khoanh chân ngồi xuống.
Đồ Tể và Cá Sấu tuy khó hiểu nhưng cũng bước vào theo.
“Cá Sấu! Nếu thầy chỉ con cách phá trận, con có làm được không ?”. Thiên lên tiếng, Linh Lực bên trong cơ thể đã hoàn toàn khôi phục.
Cá Sấu ngạc nhiên, nhưng gã liền lắc đầu, gã hoàn toàn không có bất cứ dụng cụ nào trong tay, ngay cả Linh Lực cũng không còn chút gì, cho dù có biết cách cũng không thể nào phá trận được.
Thiên hiểu rõ nên ném luôn mấy chiếc Nhẫn Trữ Vật cậu đoạt được qua cho Cá Sấu. Bên trong vẫn còn kha khá Linh Thạch.
“Hai đứa cứ khôi phục Linh Lực đi, sau đó chúng ta sẽ phá trận”.
Đồ Tể và Cá Sấu đồng thời gật đầu.
…..
Thần Nhãn lại được sử dụng, lần này Thiên dùng toàn bộ Linh Lực cố gắng bao trùm cả Thủy Lao, rất nhiều thông tin hiện lên trước mắt cậu, đương nhiên Thiên chỉ chăm chú nhất vào những thứ liên quan Trận Pháp.
Thần Nhãn xuyên qua không gian, nhìn thấy những Trận Pháp nhiều màu sắc ẩn nấp trong không khí. ngay cả Trận Văn giấu kín dưới đất cũng chẳng thoát khỏi ánh mắt của Thiên. Phía trên mỗi Trận Pháp đều chú thích tên gọi với rất nhiều thông tin của chính nó.
Đúng như lời Đồ Tể đã từng nói, Trận Pháp nơi này tổng cộng vừa vặn một ngàn loại, tất cả đều được Dương Minh Trận Pháp Sư tạo thành từ một ngàn năm về trước với Mắt Trận nằm phía dưới tầng thứ bảy. Trận Pháp bao gồm ba loại lớn nhất là Trận Pháp Cấm Linh, Trận Pháp Nhận Dạng và Trận Pháp Phong Ấn, còn chín trăm chín mươi bảy Trận Pháp còn lại đa số là Sát Trận, Mê Trận và Huyễn Trận xen kẽ nhau nằm ở mỗi tầng.
Thiên nhìn số lượng Trận Pháp tầng đầu rồi cân nhắc, cậu quyết định sẽ không phá hủy hết Trận Pháp, cậu muốn thử chỉnh sửa nó lại để Trận Pháp thành trợ lực giúp cậu thoát ra ngoài.
Có ba việc Thiên nghĩ mình nên làm.
Thứ nhất cậu sẽ phá hủy Trận Pháp Cấm Linh, để cho Linh Khí có thể tràn vào bên trong Thiên Phong Lao Ngục, giúp đỡ cho mọi Sinh Linh bên trong khôi phục thực lực.
Thứ hai cậu sẽ chỉnh sửa lại Trận Pháp Nhận Dạng, nó sẽ chuyển thành nhận dạng những người mà Thiên chỉ định, còn lại bất cứ ai cũng sẽ bị t·ấn c·ông.
Thứ ba cậu sẽ phá hủy Trận Pháp Phong Ấn, thứ có tác dụng giam cầm thực lực của mọi Sinh Linh, sẽ không có bất cứ ai có thể đột phá thực lực ở bên trong Thiên Phong Lao Ngục, ngoài ra sức mạnh của Linh Luân cũng bị áp chế rất lớn.
Nói nghe thì đơn giản nhưng thực sự công trình này lại rất đồ sộ, mặc dù hiện tại cậu đã biết được toàn bộ những điểm yếu của Trận Pháp nhưng nhân lực hiện tại không đủ.
“Có lẽ nên tìm thêm người”.
Thiên tự nói, cậu cũng đã biết được những cách có thể dùng phá trận nhờ vào Thần Nhãn. Trận Pháp Sư phá trận chỉ là cách truyền thống, khá ổn nhưng rất mất thời gian, theo Thiên tính toán thì ít nhất cũng phải cần ba năm. Ngoài ra còn có một cách khác là dùng lực phá trận, tập hợp toàn bộ sức mạnh đánh vào điểm yếu của Trận Pháp với một đòn duy nhất, tỷ lệ nguy hiểm bị phản phệ lại khá cao, nhưng nó lại thắng ở thời gian nhanh gọn.
Hai phương pháp nhưng Thiên lại nghiêng về cách thứ hai, cậu không muốn tốn quá nhiều thời gian bên trong Thiên Phong Lao Ngục, đã thế cậu còn có Thần Nhãn nên vẫn cảm thấy rất tự tin. Có lẽ việc chỉnh sửa Trận Pháp Nhận Dạng sẽ giao lại cho Cá Sấu, còn việc phá hủy hai cái còn lại thì chính Thiên sẽ nghĩ cách.
Thiên không thu hồi tinh thần mà vẫn bao trùm cả Thủy Lao tầng một, hiện cậu muốn xem hết toàn bộ thông tin của các tù nhân đang được giam giữ.
Thiên không phải Thánh Nhân nhưng cậu biết phạm nhân đã bị nhốt vào đây thì đều sẽ có lý do, cậu chỉ muốn lựa chọn những ai không quá xấu hoặc bị hàm oan để thả ra ngoài. Riêng đối với những người quá cá biệt hoặc gây ra tội ác quá lớn thì Thiên nghĩ chính mình nên tiễn họ lên đường.
Từng bảng thông tin nhảy múa trước mắt, Thiên không phiền mà tập trung đọc hết toàn bộ.
Không đọc thì thôi, vừa đọc Thiên đã hết hồn. Đa số tù nhân bị giam giữ hoàn toàn không phải tội ác tày trời, chẳng cưỡng dâm con heo hay đẩy bà già xuống biển như trong tưởng tượng, bọn họ đều là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, vì đắc tội với những quan to quyền quý bên ngoài nên bị vu oan sau đó nhốt vào đây. Người lớn tuổi nhất cũng ngót nghét năm trăm tuổi.
Ở Thần Luân Đại Lục này không có cái gì gọi là Tòa Án hay xét xử kháng cáo các kiểu, chỉ biết khi bị tóm vào Thiên Phong Lao Ngục thì đừng hòng có ngày thoát ra. Thiên từng nghe đồn mặt nước dưới chân còn có trộn thêm rất nhiều xương của những n·gười đ·ã k·huất.
“Đậu xanh! Vậy sẽ thả tất cả ra ngoài, cùng đấu tranh giành lại độc lập tự do”.
Thiên nghĩ thầm rồi hạ quyết tâm, bên tai tự nhiên vang vọng tiếng nói của người cha già vĩ đại: “Không có gì đáng quý hơn độc lập tự do! Có tự do là có tất cả”.
…..
Cá Sấu lại mở mắt lần nữa, gã đã khôi phục lại Linh Lực, cơ thể rệu rã sau hàng chục năm lại có được sức sống, từng đường vân như hình xăm che kín khắp cơ thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đồ Tể ngồi đối diện cũng mở mắt ra, đôi mắt đề phòng nhìn Cá Sấu, đồng tử đỏ rực chăm chú nhìn từng động tác nhỏ nhất.
Thiên dường như cũng nhận ra hai đồ đệ của mình tỉnh lại, cậu rời khỏi giường đá, vuốt vuốt y phục rồi tự châm cho mình một điếu thuốc lá.
“Đi thôi Cá Sấu! Thầy dẫn con đi chơi c·hết đám Cai Ngục”. Thiên nói rồi bước ra ngoài.
Cá Sấu cắn răng đầy phẫn hận, lý nào một thằng oắt con lại có thể tự xưng “Thầy” trước mặt gã, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ của Đồ Tể thì gã liền nhịn xuống.
Chắc chắn gã Đồ Tể này thuộc Hệ Chiến Sĩ, nếu cận chiến với khoảng cách gần thế này thì Hệ Pháp Công như gã còn khuya mới đánh lại người ta.
Khó khăn “Vâng!” một tiếng, Cá Sấu đành lết xuống giường, bước theo Thiên ra phía ngoài.
Đồ Tể đứng dậy theo sau, cố ý hay vô tình thì mắt gã luôn nhìn về Cá Sấu từ phía sau lưng.
Cá Sấu bất giác rùng mình, cứ như đang bị một con Sói dữ tợn nhìn chăm chú.