Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 6: Cá Sấu.




Chương 6: Cá Sấu.

Đồ Tể kéo Tiếu Thiên vào trong một góc, sau đó vội vàng lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa cho sư phụ. Gã nhìn tràng cảnh đẫm máu trước mắt mà trong đầu trống rỗng, vì sao một đám cường giả lại đang đánh nhau bởi cái sịp rách của gã.

“Sư phụ! Ngài làm sao làm được ?”.

Tiếu Thiên rít một hơi, khói thuốc thơm lừng ngập trong hai lá phổi, từng tia Linh Khí dịu nhẹ làm cho cơ thể của cậu hồi phục một chút. Lúc nãy vì quá mức vận dụng Nhất Ngôn Thông Thiên, Linh Lực trong cơ thể cậu đã cạn kiệt tới đáy.

“Ngu ngốc! Suýt chút nữa con làm thầy thất bại! Đó là kỹ năng của thầy, có mạnh không ?”.

Đồ Tể vội giơ ngón cái lên, khen: “Sư phụ quá bá đạo!”.

Sau đó hai thầy trò cuộn mình trong một góc, len lén đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Thiên quan sát đám người đang chiến đấu với một hứng thú rất lớn, lần đầu tiên cậu chứng kiến tận mắt cảnh tượng thần kỳ đến thế này.

“Hóa ra đây gọi là Linh Luân”.

Thiên nghĩ thầm, cậu thấy sau lưng của bất cứ tên nào cũng xuất hiện những hình tròn nhiều màu sắc, ít thì một cái, còn nhiều nhất thì tới bốn cái. Trắng, Vàng, Xanh Lam, Xanh Lục, tượng trưng cho những Linh Luân cấp thấp nhất. Nghe nói phía sau còn có màu Đỏ, Tím, cuối cùng là Đen.

Số Một đang là người mạnh nhất trong chiến trường, một mình gã đang chiến đấu với năm tên khác, thanh kiếm gã nắm trong tay tạo thành những vòng cung đầy c·hết chóc, kiếm khí mãnh liệt bắn ra bốn phía.

Năm tên đang vây công Số Một cũng không phải hạng xoàng, một tên trong đó đã biến thành một tên Người Sói cao lớn, nửa thân trên đầy lông xám, chỉ thấy gã đó ngửa đầu lên trời hú vang, hai mắt màu đỏ long lên sòng sọc rồi dùng bộ hàm t·ấn c·ông Số Một, sau lưng ba cái vòng tròn lấp lóe ánh sáng.

Số Một thấy thế, tuy đầu óc điên cuồng nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn khá tốt. Gã cúi xuống, lách người né qua đòn t·ấn c·ông. Con Sói Xám vồ hụt, điên tiết gào lên. Nhưng nó còn chưa kịp chuyển đổi tư thế thì từ đâu một cái cột đá bất ngờ đâm lên từ dưới chân nó. Mũi đá nhọn hoắt, mục tiêu nhắm thẳng vào giữa ngực gã Sói.

Sói ta gào thét, móng vuốt vỗ thẳng vào cột đá, sau đó mượn lực nhảy lên cao.

Phản ứng nhanh nhẹn quả thực đáng khen, nhưng Người Sói đã quên mất bên trong Ngục Giam, trần nhà chỉ cao khoảng độ ba mét. Gã cắm đầu thẳng lên trần bằng đá cứng rắn, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc bị chính mình nện tới mông lung, tri giác tạm thời mất đi.



Số Một dĩ nhiên chẳng bỏ qua cơ hội ngàn năm có một. Hình tròn màu Xanh Lục sau lưng gã phát sáng, chính giữa hình tròn lấp lóe hư ảnh của một ngọn lửa. Sau đó cả thanh kiếm của Số Một lập tức bốc lên ánh lửa, thân kiếm tỏa ra nhiệt độ khủng kh·iếp, nước đọng dưới chân bốc hơi thành những làn khói trắng.

Số Một không bắn ra kiếm khí nữa mà dùng kiếm chém thẳng vào Người Sói đang từ trên trần rớt xuống.

“Vô Song Kiếm Pháp!”. Gã hét lớn, thanh kiếm như điện cắt ngang qua không khí, tốc độ nhanh như điện xẹt. Người Sói lúc này nhận ra nguy hiểm, theo bản năng cố gắng lách người né tránh. Nhưng trên không trung chẳng có chỗ nào để mượn lực, gã đành chắp hai tay đầy móng vuốt trước ngực, muốn dùng tay trần để đón đỡ kiếm lửa.

“Ngao!!!!!”. Tiếng hét dài vang lên, sau đó hai cánh tay sói được cắt chuẩn xác rụng xuống đất, mùi thịt nướng khét lẹt bay lên. Thanh kiếm thuận thế không dừng, chém cơ thể to lớn của Người Sói thành hai nửa.

Số Một thu kiếm, điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra, sau đó ánh mắt lạnh lùng của gã quét ngang bốn tên kẻ địch. Cây cột đá lúc nãy đẩy tên Người Sói vào nguy hiểm, đó chẳng phải chiêu thức của gã.

“Khoan đã! Vì sao mình lại đánh nhau với Số Hai ?”.

Đầu óc đột ngột trở về, Số Một ngẩn ra nhìn t·hi t·hể của Số Hai đã bị chính mình chém thành hai nửa, Người Sói lúc này đã biến trở về hình người. Hai mảnh t·hi t·hể cháy đen thảm không nỡ nhìn.

Số Một rùng mình, những ký ức đột nhiên hiện lên làm toàn thân gã lạnh lẽo. Vì sao cả đám bọn họ có thể tin vào lời thằng nhãi con kia mà tự chém g·iết lẫn nhau.

Đưa mắt nhìn xung quanh, toàn bộ mọi người đều đã nhớ lại nhưng vẫn đứng đực mặt ra tại chỗ, hoang mang đưa mắt nhìn t·hi t·hể khắp nơi. Mùi máu tanh gay mũi, nước dưới chân đã bị nhuộm thành màu đỏ, kha khá t·hi t·hể đồng đội chìm trong nước. Quá đáng nhất phải kể đến một tên nửa thân dưới đang t·rần t·ruồng, trong tay xách cái quần sịp ướt đẫm, gã lẩm bẩm: “Mình đang làm gì? “. Tiếng gió lạnh “Sưu! Sưu!” lướt qua làm thằng em gã lắc lư trong gió.

“Đậu má! Thằng oắt con kia đâu rồi ?”. Số Một hét lên, đưa mắt nhìn lại về phía buồng giam, nào còn có người. Chỉ thấy t·hi t·hể Số Năm và Số Tám đang t·rần t·ruồng nằm trong nước, toàn bộ quần áo, vật dụng đã mất hết.

Số Một phẫn nộ, chưa khi nào gã cảm giác muốn bùng nổ giống như hiện tại. Bị một thằng nhóc lừa dối, đùa giỡn xoay quanh như một con chó ngu ngốc, sau đó chính tay bản thân lại chém vài tên đồng đội, ngoài ra còn để bọn chúng không chút tổn thất chuồn đi dưới mí mắt. Cái gì có thể nhịn, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.

“Haha! Quá đặc sắc, sao tụi mày không chém g·iết nhau nữa đi lũ khốn ?”.

“Hè hè hè! Hôm nay lũ Cai Ngục biểu diễn đấu thú sao ? Đánh nhau thật quá thích mắt. Mấy con đĩ chiến tiếp xem nào!”.

“Hihi! Ôi mấy thằng óc này làm tao có hứng quá! Lâu lắm rồi tao không ngửi được mùi máu tanh. Mau! Mau lại đây, đem cái xác kia tới cho tao cắn một miếng nào”.



“Ke ke ke! Đánh nhau tiếp đi lũ khốn! Bố mà ra được khỏi đây bố sẽ nhai đầu từng thằng”.

…..

Tiếng tù nhân huyên náo ồn ào vang lên làm cho Số Một cảm thấy càng thêm phiền muộn, gã rất muốn xách kiếm chém g·iết tất cả nhưng cũng không dám làm điều đó. Dù là ai đi chăng nữa cũng không dám trắng trợn đồ sát tù nhân trong này.

Linh Luân phía sau lưng sáng lên, Số Một thổi từng tia lửa nóng bay vào các buồng giam phát ra tiếng nói.

“A!!! Khốn nạn! Có giỏi thả bố ra!”.

“Đậu má con chó! Có giỏi thì mày g·iết tao đi!”.

…..

Tiếng chửi rủa vang lên, sau đó cũng dừng hẳn, từng tên tù nhân vì sợ hãi nỗi đau da thịt nên cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ thi thoảng vang lên những tiếng “Hừ! Hừ!” vừa đau đớn vừa phẫn hận.

Số Một cười lạnh, sau đó liếc nhìn đám thuộc hạ còn lại xung quanh.

“Truy sát hai con chó kia cho tao! Còn lại mấy người ở lại giải quyết hiện trường”.

Số Một lạnh lẽo nói, lần này gã không phanh thây xé xác hai thằng oắt khốn nạn kia ra thì tên gã sẽ viết ngược lại.

…..

“Sư phụ! Sắp đến nơi chưa ?”. Đồ Tể cõng lấy Thiên, điên cuồng chạy trên đất, nước bắn lên tung tóe.

Thiên ngồi trên lưng Đồ Tể, trước mặt bản đồ hình tròn đang phát sáng.



“Chút nữa! Gần tới rồi!”.

Đồ Tể cắn răng chạy tiếp, sau khi rẽ tiếp mấy đường thì Thiên ra hiệu dừng lại, sau đó chỉ tay về một phía buồng giam: “Đó! Ngay chỗ kia”.

Đồ Tể lập tức thả Thiên xuống, sau đó thành thạo lấy ra chìa khóa trong túi, tra vào ổ khóa. Cánh cửa trượt qua hai bên, trong buồng giam chỉ có một người đang ngồi trên giường đá, tay chân đều bị cột chặt lại. Gã đó chính là mục tiêu của Thiên, Trận Pháp Sư Tứ Tinh, quần áo gã vẫn còn tương đối sạch sẽ, khuôn mặt sáng láng trẻ tuổi.

“Tụi mày muốn gì?”. Cá Sấu hỏi, gã dường như chẳng chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của hai người.

Thiên không đáp, liền dùng Thần Nhãn kiểm tra người trước mặt.

Hai mắt biến thành màu vàng kim, trước mặt hiện lên toàn bộ thông tin chi tiết của người trước mặt. Thiên không ngại phiền, đọc tất tần tật mọi thứ xuất hiện, nhất là mô tả về thực lực và cả kỹ năng của Phan Quốc Việt.

“Cá Sấu! Hóa ra cậu còn có Tà Nhãn, biết cả bói toán, vậy có thể tính ra tôi muốn làm gì không ?”. Thiên hơi ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười rồi hỏi.

Cá Sấu nhíu chặt hai mắt, đồng tử màu đen xoay tròn, ánh nhìn gã như muốn xuyên thấu người thanh niên trước mặt. Mắt gã được mệnh danh Tà Nhãn, bẩm sinh đã mang theo, đôi mắt tự xưng có thể nhìn thấu vạn vật trước mặt, đó chính là lý do vì sao Cá Sấu có thể trở thành Trận Pháp Sư Tứ Tinh từ khi còn rất trẻ.

“A!”. Tà Nhãn lần nào cũng có hiệu nghiệm nay lại mất linh, Cá Sấu chỉ thấy đôi mắt đau đớn, gã vội nhắm chặt hai mắt, không dám dò xét nữa. Nếu Tà Nhãn của gã được gọi là Mắt Tử Thần, vậy ánh nhìn của tên thanh niên trước mặt có thể xứng danh Thần Nhãn, suýt chút nữa thì tinh thần gã đã bị nó hút lấy và chìm đắm bên trong. Chưa khi nào gã lại gặp một đôi mắt bá đạo đến như vậy, dường như bên trong nó có cất giấu cả một Vũ Trụ.

“Tôi muốn nhận cậu làm học trò, sau đó tìm cách thoát ra khỏi đây”. Thiên thu lại Thần Nhãn, thành thật nói.

Cá Sấu mở mắt ra, trong mắt mang theo nét khinh thường. Dù đôi mắt của người trước mặt làm gã thấy sợ, nhưng bản thân gã có kiêu hãnh riêng của mình, dù sao trước kia gã cũng từng là thiên tài mắt cao hơn trán, nào dễ dàng nhận người khác làm thầy mình đến thế.

Thiên không quan tâm ánh mắt của Cá Sấu, cậu tiếp tục nói: “Tôi có thể giúp cậu hoàn thành việc xây dựng Trận Pháp trong cơ thể. Ngoài ra có thể chỉ dạy cho cậu phá Trận Pháp của Thiên Phong Lao Ngục”.

Cá Sấu trừng mắt, làm sao kẻ này có thể biết gã đang tìm cách vẽ Trận Pháp trong cơ thể mình, chuyện này gã chưa từng nói với bất kỳ ai.

“Trận Pháp dùng máu tươi, xương cốt, tế bào, các cơ quan nội tạng làm thành Ngũ Hành Trận. Cậu muốn dùng nó để tự cung tự cấp Linh Khí nhằm giúp bản thân mình khôi phục có đúng không”. Thiên lúc này lại quăng một quả bom, miêu tả rõ ràng ý nghĩ Cá Sấu luôn che giấu trong lòng.

Cá Sấu lại trừng mắt, há mồm như không nói nên lời.

Đúng lúc này, Đồ Tể đứng cạnh nãy giờ đã trở nên bức bối khó nhịn, gã nhặt một cây gậy gỗ trên đất, gõ cái “Bốp!” vào đầu Cá Sấu.

“Đậu xanh! Mày không nhận sư phụ làm thầy thì tao sẽ g·iết mày, lằng nhà lằng nhằng”. Hai mắt Đồ Tể đỏ lên, dám cá nếu Cá Sấu còn chần chừ thì Đồ Tể sẽ thực sự tiễn gã đi Tây Thiên báo cáo.