Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 5: Thần Khí.




Chương 5: Thần Khí.

Thủy Lao.

Thiên nằm ngửa dưới đất, mặc kệ cơ thể chìm trong nước, hai tay cậu chắp lại trước ngực, những ngón tay xòe ra nắm chặt lấy một vật đang phát sáng.

“Đồ Tể! Con có chắc bọn nó sẽ nhận được tin nhắn của con không?”. Bên trong mỗi một phòng giam đều có một cái nút đỏ lẩn khuất trong góc, tác dụng duy nhất của nó là truyền một tin nhắn dưới mười chữ tới Phòng Quan Sát cho đám Cai Tù trong những trường hợp khẩn cấp. Dĩ nhiên bình thường thì chẳng mấy ai sử dụng, bởi đám Cai Tù cũng chẳng thèm để ý đến.

Đồ Tể ngồi trên giường đá, tai căng ra nghe ngóng. “Nếu nó vẫn còn sử dụng được thì hẳn không có vấn đề đâu ạ”. Gã biết sư phụ đang câu cá, nhưng nghĩ đến cái thứ phát sáng Thiên đang cầm trong tay thì gã lại buồn cười, gã chỉ đang thắc mắc sư phụ sẽ làm cách gì để đám Cai Ngục tin tưởng đó là Thánh Khí.

…..

“Căn phòng đó giam giữ tên oắt con tên Thiên, vì sao nó lại đột nhiên lôi ra Thánh Khí? Làm thế nào nó đem nó vào bên trong này được ?”. Số Một nhìn chăm chú lên màn hình, gã liền đưa ra nghi vấn.

“Thánh Khí đó đại ca! Trong chúng ta đã ai thấy nó bao giờ đâu, lỡ đâu nó có những tác dụng không biết thì sao ?”. Số Mười phản bác, đôi mắt phía dưới mặt nạ lóe lên những tia sáng khác lạ.

Một giọng nói khác xen vào, người mang mặt nạ có đánh số năm: “Cãi nhau làm gì, chẳng phải cứ tới xem thử thì sẽ biết hay sao. Bên trong Thiên Phong Lao Ngục, còn có ai có thể lật trời?”.

Tiếng Số Năm vang lên làm cho tất cả những người còn lại phải đồng tình, ai nấy đều sốt sắn muốn đi coi thử cái Thánh Khí nó trông như thế nào. Mỗi cá nhân đều mở miệng muốn tới thẳng phòng giam quan sát.

Không khí bên trong lập tức hỗn loạn, người nào cũng muốn đi xem, chẳng ai muốn tiếp tục ở lại căn Phòng Quan Sát chán ngắt này.

“Đủ rồi!”. Số Một đập tay xuống bàn cái “Rầm” mọi âm thanh lập tức im bặt.

“Chúng ta cùng đi, riêng thằng Một Trăm ở lại đây”.

Kẻ đeo mặt nạ số một trăm thắc mắc: “Vì sao chỉ có tao ở đây?”.

Số Một bước ra, đạp cánh cửa, gã cũng không quay đầu đáp: “Vì mày yếu nhất”.



Nói rồi đi đầu tiến về Thủy Lao.

Số Mười lặng lẽ chờ cả đám bước đi, cho đến khi không còn bất cứ một ai cả thì mới khoan thai tiến lại gần gã Số Một Trăm đang còn ngẩn người, Số Mười vỗ nhẹ lên vai gã rồi hỏi: “Có muốn đi coi không ? Tao ở lại thay cho mày”.

Số Một Trăm ngơ ngác, quay đầu lại có chút cảm động, gã đang muốn lên tiếng cảm ơn thì tự nhiên cảm thấy ngực mình đau xót. Gã cúi đầu xuống thì thấy một thanh dao găm đã lạnh lùng cắm ngập vào tim gã, chính là Số Mười ra tay.

Tri giác dần mất đi, Số Một Trăm chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cơn đau đớn khôn cùng trên ngực làm gã mất đi chút sức lực cuối cùng, gã còn chưa kịp thốt ra bất cứ lời trăn trối nào thì đã đổ gục xuống mặt đất, chiếc mặt nạ rớt qua một bên, hai mắt trừng lớn, đầy hoang mang xen lẫn sự khó tin.

Số Mười lặng lẽ thu hồi dao găm, ưu nhã rút từ eo ra một cái khăn đen rồi nhẹ nhàng lau v·ết m·áu đọng lại trên lưỡi dao, sau đó vung tay lên, một chiếc nhẫn từ ngón tay Số Một Trăm lơ lửng bay ra rồi rơi vào tay gã.

Sau lưng Số Mười đột nhiên hiện lên sáu vòng tròn nhiều màu sắc rực rỡ, gã nhẹ nhàng chỉ tay rồi bắn một tia lửa màu tím đến xác của Số Một Trăm.

Mùi thịt nướng bốc lên, âm thanh “Xèo! Xèo!” vang vọng, chỉ trong chốc lát tất cả những gì Số Một Trăm để lại trên cõi đời chỉ là một đám bụi màu đen.

Số Mười khẽ vung tay, một cơn gió nhẹ bay tới, xua tan đám bụi. Gã hài lòng mỉm cười, lẩm bẩm: “Thánh Khí sao? Nằm vùng cả mười năm chính là chờ tới thời điểm này”.

Dứt lời thì Số Mười bước tới bảng điều khiển Trận Pháp, gã thuần thục gõ lên bàn phím, cài đặt tất cả các màn hình Ma Pháp giữ nguyên hình ảnh như bình thường, cho dù có ai đó bước vào căn phòng này nhất thời cũng chẳng thể nào nhận ra sự khác biệt.

Làm xong tất cả, Số Mười khoan thai bước ra, đóng cửa lại. Gã đã quyết tâm không thể để bất cứ tên Cai Tù nào còn sống sót ra khỏi Thủy Lao.

…..

Tiếng rầm rập vang vọng, Trận Pháp Chiếu Sáng bên trong Thủy Lao đột nhiên được bật lên, rất nhiều tù nhân tò mò đưa mắt nhìn ra ngoài qua song sắt, có những người còn chưa thực sự thích nghi với thứ ánh sáng bất ngờ này.

Chỉ thấy một đám Cai Ngục khoác áo đen bước nhanh, chân dậm xuống đất bắn nước tung tóe ra hai bên, số lượng đám này cũng tới gần một trăm thằng. Cả đám không nói chuyện, tập trung bước tới căn phòng giam của Tiếu Thiên và Đồ Tể.

Số Một lấy chìa khóa ra tra vào trong ổ, tấm song sắt lập tức trượt qua hai bên. Gã dẫn đầu bước vào, bên cạnh đi theo mấy tên tự tin thực lực mạnh mẽ, những đứa yếu hơn còn lại đành ở bên ngoài hóng hớt nhìn vào, có tên còn rút ra một cái ghế, ngồi xuống rất tự nhiên.



Bên trong căn phòng giam, nước ngập tới mắt cá chân, xung quanh ngập ngụa những thứ tanh tưởi màu nâu xen vàng khá h·ôi t·hối. Số Một nhìn Đồ Tể đang ngồi trên giường, lạnh giọng hỏi: “Mày gửi tin nhắn?”.

Đồ Tể gật đầu: “Đúng vậy! Đó hình như là Thánh Khí, tao chỉ muốn sau này đồ ăn có thể ngon hơn một chút”. Gã giả vờ thành thật đáp, đồng thời đưa ra yêu cầu khá đơn giản để làm cho đám Cai Ngục tin tưởng.

Số Một nghe thế mỉm cười phía sau lớp mặt nạ, gã gật đầu: “Được! Tao đáp ứng, mày còn cần gì hay không? “.

Đồ Tể cúi đầu, sau đó cắn răng: “Có thể cho tao vài điếu thuốc được chẳng? “.

Số Một không nói thêm, rút từ trong túi ra một gói thuốc, đồ bật lửa quăng thẳng về phía Đồ Tể, sau đó chẳng quan tâm gã nữa mà nhìn về phía Tiếu Thiên đang nằm dưới đất, gã đặc biệt cẩn thận quan sát thứ Thiên đang cầm trong tay.

Thiên vẫn mở mắt ra, trong miệng lẩm nhẩm những câu từ vô nghĩa, thực ra cậu đang nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ kiếp trước.

Số Một nghe một lúc, chẳng hiểu được Thiên nói cái gì. Gã thầm nghĩ có lẽ thằng nhóc con này đã bị điên.

Đúng lúc này tự nhiên mắt Thiên phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, cậu đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía toàn bộ những tên Cai Ngục đang đứng trước mặt.

Số Một vội đề phòng, nhưng thấy Thiên chẳng có động tác gì tiếp theo nên thần kinh gã buông lỏng trở lại. Chỉ một giây sau khi nhìn vào ánh mắt vàng kh·iếp người của Thiên, không hiểu sao tim gã có chút đập nhanh.

“Thứ này chính là Thần Khí! Không phải Thánh Khí!”. Thiên nhìn chòng chọc người đeo mặt nạ trước mặt rồi bắt đầu vở diễn, cậu vừa dùng Thần Nhãn để kiểm tra tu vi của đám Cai Ngục, may mắn kẻ mạnh nhất cũng chỉ mới 49 cấp, còn chẳng bằng Đồ Tể.

Số Một ngẩn ra, Thần Khí trong truyền thuyết ? Thứ còn mạnh hơn Thánh Khí ?

Thiên đột nhiên mỉm cười, sau đó bắt đầu nói: “Trên tay tao cầm Thần Khí Sịp Đỏ của Superman, chỉ có người nào xứng đáng mới có thể mặc được nó. Nó có sức mạnh có thể biến người thường trở thành một vị Thần Tiên, bay trên trời, lặn dưới biển sâu, hai mắt bắn ra tia sáng, miệng phun ra băng, chạy nhanh hơn âm thanh, chẳng có gì không làm được”.

Vừa nói Thiên vừa lặng lẽ khởi động kỹ năng Nhất Ngôn Thông Thiên, lời cậu vừa nói ra như rót mật vào tai những kẻ đối diện, ánh mắt bọn chúng phía sau lớp mặt nạ bùng lên dục vọng dữ dội như những đốm lửa.

“Việc gì phải tu luyện ? Cần gì phải đến trăm năm để làm cường giả ? Chỉ cần mặc thứ này vào thì mọi ước mơ đều sẽ trở thành sự thật. Cường giả Thánh Cấp có thể tùy ý dẫm dưới chân, cưới hàng ngàn kiều thê mỹ th·iếp, lập hẳn một quốc gia. Kim tiền, mỹ nữ, danh vọng, muốn gì mà không có được phải không ?”.



Từng tiếng thở dốc điên cuồng vang lên, những tên Cai Ngục đã dần mất khống chế, trong não ngập tràn những dụ hoặc, viễn cảnh về một tương lai tương sáng mà Tiếu Thiên đang cố sức vẽ ra.

Đúng lúc này, một tiếng cười không hợp thời điểm vang lên.

“Hahaha! “. Đồ Tể đứng đằng sau không nhịn nổi đã cười bật ra thành tiếng, gã không chịu ảnh hưởng bởi kỹ năng của Thiên nên vẫn tỉnh táo, gã chỉ thật sự không thể chịu nổi khi sư phụ cứ cố sức tâng bốc cái sịp hôi hám của mình lên tới mây xanh như vậy.

Hàng chục đôi mắt đỏ rực nhìn về khuôn mặt của Đồ Tể, mắt thấy bọn họ dường như sắp sửa tỉnh táo lại thì Thiên vội vàng lên tiếng tiếp, trong lòng không nhịn được chửi rủa tên đồ đệ ngu như bò.

“Tụi mày có muốn những thứ đó không? Có muốn đạt được trường sinh bất lão với sức mạnh vô địch tuyệt đối hay không? Nếu muốn, chiến đấu đi các chàng trai, chiếc quần này chỉ dành cho người xứng đáng.

Vừa nói Thiên vừa quăng mạnh chiếc sịp rách dính đầy những vết nâu sẫm ra bên phía ngoài phòng giam.

“Bõm!”. Chiếc quần rớt xuống nước, như tiếng pháo hiệu để bắt đầu một cuộc chiến đẫm máu.

Từng đôi mắt đỏ rực, trong tay xuất hiện v·ũ k·hí, phía sau lưng hiện lên những vòng sáng đủ màu sắc.

Số Một, người mạnh nhất nên động thủ đầu tiên, gã lấy ra thanh bảo kiếm từ bên trong Nhẫn Trữ Vật, sau lưng hiện lên đến bốn vòng sáng đủ màu.

“Vô Song Kiếm Pháp!”. Số một hô lớn, chém mạnh về những người đứng gần nhất, kiếm khí vẽ thành một vòng cung bay thẳng tới phía trước.

“Xoẹt!”. Một cái đầu người bay lên, đầu của gã Số Năm, gã còn chưa kịp phản ứng thì đã m·ất m·ạng. Số Hai, Số Ba may mắn đỡ được, bọn chúng chẳng những không lùi lại mà còn tiến tới chủ động công kích Số Một.

Chỉ nháy mắt tình cảnh đã trở nên hỗn loạn, gần một trăm gã Cai Ngục ở đây hóa thân thành một con súc sinh điên cuồng chỉ biết chém g·iết, trộm nghĩ có khi ngay cả cha mẹ bọn họ có xuất hiện ở đây chắc chắn cũng không thể nào ngăn nổi họ đấu tranh để giành lấy chiếc sịp rách của Thần Superman.

…..

Bên trong buồng giam, Thiên lả người suýt chút cắm đầu thẳng xuống đất, Linh Lực hao hết sau khi sử dụng kỹ năng, Đồ Tể nhận ra vội vàng lao tới đỡ người sư phụ lên.

“Trốn! Đừng để bọn nó nhìn thấy chúng ta!”.

“Mà khoan! Mau châm cho thầy một điếu thuốc!”.