Chương 4: Thiên Phong Lao Ngục.
Thiên Phong Lao Ngục nằm riêng biệt trên một hòn đảo, thuộc sở hữu của Thăng Long Vương Triều, nó được mệnh danh một trong những nhà tù mạnh mẽ nhất Đại Lục, người đã vào thì tuyệt đối chưa có bất cứ một ai có thể thoát ra. Ngoài kỹ thuật tiên tiến thì nơi này luôn nằm dưới tầm mắt của ít nhất bảy vị cường giả Hoàng Cấp trở lên. Xung quanh đảo còn có rất nhiều những Hải Ma Thú mạnh mẽ, nếu không di chuyển bằng một loại thuyền đặc biệt có tiêu chí của Thăng Long Vương Triều thì sẽ rất dễ dàng bị bọn chúng t·ấn c·ông.
Có lời đồn rằng cho dù muốn c·ướp ngục thì chí ít cũng phải mời được một vị cường giả Thánh Cấp, bởi nếu thực lực không đạt tới mức kinh thiên động địa như vậy thì ngay cả cánh cửa đầu tiên cũng không thể vào được.
Thiên Phong Lao Ngục tổng cộng có năm tầng, mỗi một tầng dành cho tù nhân ở các cấp độ thực lực khác nhau.
Tầng đầu tiên nhốt những tù nhân có thực lực từ Linh Tướng trở xuống, tầng thứ hai giam giữ Linh Tông, còn về phần tầng ba thì chỉ có những tù nhân mạnh đến cấp Linh Hoàng mới có vinh dự bị nhốt ở bên trong. Riêng hai tầng sau cùng, theo nguyên tắc phân chia như trên thì khá dễ hiểu có thể dành cho cường giả Linh Tôn và Linh Đế, nhưng sự thật hai tầng dưới cùng luôn tràn đầy bí mật, không một ai biết có người nào đó bị giam giữ ở bên trong hay không.
…..
Tầng một, Thuỷ Lao.
Thiên nhíu mày ngồi trên giường đá, cậu vừa được Đồ Tể giảng giải sơ bộ cách phân chia bên trong nhà tù. Theo lời gã nói thì Thiên Phong Lao Ngục như một cái hũ sắt nhốt kiến, dù kiến có cố gắng thì cũng chẳng thể nào phá được hũ sắt để chui ra ngoài.
“Thực sự không có cách nào sao ?”. Thiên hỏi, cậu cũng không muốn phải chui rúc trong cái nơi tăm tối này cả đời.
“Con không rõ lắm! Nhưng người tu luyện chúng ta ở trong nơi này cũng không mạnh hơn người bình thường được bao nhiêu. Con nghe nói Thiên Phong Lao Ngục được thiết kế dành riêng để nhốt người tu luyện, bao trùm bởi một ngàn loại Trận Pháp khác nhau, nếu mạo hiểm lao ra bên ngoài, chưa biết chừng nháy mắt sẽ bị Trận Pháp từ đâu bốc lên tiêu diệt”. Đồ Tể cay đắng giải thích, chính mắt gã thấy mấy tên vừa bước ra ngoài buồng giam đã bị sét đ·ánh c·hết, thực lực của bọn họ đều mạnh hơn gã.
Thiên nhíu mày, cậu cũng đã từng thấy kiến thức về Trận Pháp khi hấp thu ký ức. Nói ngắn gọn thì nó chính là phương thức sắp xếp, tổ hợp những nguyên liệu theo một trình tự nhất định để có thể tạo ra, khống chế, thuyên chuyển năng lượng bên trong một khu vực Trận Pháp bao phủ. Ví dụ như Trận Pháp Tụ Linh thường thấy nhất, nó được tạo thành từ ít nhất ba viên Linh Thạch, dựa vào cách sắp xếp đặc biệt mà người ta có thể dùng nó để hấp thu toàn bộ Linh Khí của một khu vực mười mét vuông vào bên trong khu vực chỉ định, Trận Pháp có thể tăng lên tốc độ tu luyện của một người gấp ba lần.
Thực tế thì có rất nhiều cách tạo ra Trận Pháp với lịch sử hơn ba ngàn năm phát triển, nhưng để phá huỷ một Trận Pháp thì chỉ có một cách duy nhất, tìm ra Mắt Trận, nơi chứa nguồn năng lượng chủ chốt và phá huỷ nó.
Với cả ngàn loại Trận Pháp bao phủ Thiên Phong Lao Ngục thế này, hiển nhiên toàn bộ bọn chúng đều liên kết với một Mắt Trận duy nhất, nếu không thì chẳng thể nào chúng không v·a c·hạm với nhau được.
“Bên trong này có Trận Pháp Sư nào hay không ?”. Thiên suy nghĩ đến việc mấu chốt, cậu thì không hề hiểu Trận Pháp, nhưng có thể lợi dụng Hệ Thống để chỉ dạy cho người khác Phá Trận.
Đồ Tể ngẫm nghĩ, lục lại biết bao nhiêu ký ức đã phủ đầy bụi, sau cùng gã mới trả lời: “Con nhớ rằng gần chục năm trước đám Cai Tù có áp giải một tên kỳ quái đi ngang qua đây, gã đó được bọn chúng bọc như một cái bánh chưng, tay chân đều bị khoá kín, ngay cả miệng cũng không chừa ra. Con không biết tên đó có phải Trận Pháp Sư hay không, nhưng có khả năng đến tám phần”.
“Hắn được giam ở tầng này ? “.
“Hình như vậy, mỗi lần đám Cai Tù đi xuống tầng dưới thì đều có tiếng động rất lớn, hôm đó con không nghe thấy gì”. Đồ Tể lại thành thực nói.
Thiên gật đầu rồi quan sát tiếp cái bản đồ hình tròn trước mặt cậu, phía bên trên không phải phân thành năm tầng như Đồ tể đã nói, nó có tới tận bảy tầng.
Theo bản đồ thì tầng nào thì cũng đều có những điểm sáng thể hiện rõ số lượng Sinh Linh bên trong. Ba tầng đầu tiên thì số lượng khá nhiều, còn bốn tầng dưới mỗi tầng cũng chỉ có vài chục Sinh Linh, những điểm sáng màu xanh nằm rải rác chia đều các tầng. Nói tóm lại nếu cậu muốn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai thì phải mau chóng tìm cách tiến vào những tầng phía dưới.
Ngoài ra Thiên còn phát hiện ra độ sáng của mỗi điểm sáng đều khác nhau, hoá ra cho dù cùng một màu thì tư chất cũng có cao có thấp, được phân biệt bằng những ngôi sao, tối đa chín sao. Tư chất của Đồ Tể chính xác nằm ở mức Hoàng Sắc Tam Tinh (vàng ba sao).
Thiên điểm tay vào một điểm vàng rực rỡ nhất trong cùng tầng với cậu, nó ngay lập tức hiện lên thông tin sơ bộ của Sinh Linh đó.
Tên: Phan Quốc Việt - Ngoại hiệu: Cá Sấu.
Đẳng Cấp: 49 ( Linh Sư ).
Chức Nghiệp: Trận Pháp Sư ( Tứ Tinh ).
Tư Chất: Hoàng Sắc Cửu Tinh.
Tư Chất Trận Pháp: Hoàng Sắc Cửu Tinh.
…..
Thiên vừa nhìn thấy thì đã mỉm cười, đang lúc buồn ngủ vừa hay gặp phải chiếu manh, vừa nghĩ cách phá trận thì vừa hay đã hốt được luôn một tên Trận Pháp Sư Tứ Tinh, theo phân chia chức nghiệp ở Thần Luân Đại Lục thì mỗi chức nghiệp đều được phân cấp từ Nhất Tinh đến Cửu Tinh, phía trên là Thánh Cấp, cuối cùng là Thần Cấp chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mục tiêu đã tìm thấy, theo như bản đồ thì gã đó cách bọn họ cũng chỉ khoảng năm chục mét, việc kế tiếp chính là phải tìm cách né qua Trận Pháp, đến được chỗ của tên Cá Sấu.
Đột nhiên Thiên nhớ ra một chuyện quan trọng, những lúc Tiếu Thiên bị lôi đi t·ra t·ấn thì đám Cai Tù đều đeo cho cậu ta một cái Lệnh Bài bên hông, có vẻ như nó giúp bọn họ dễ dàng xuyên thẳng qua Trận Pháp mà không có bất cứ một cản trở nào.
Nở một nụ cười kỳ dị, Thiên dần vẽ lên trong đầu một kế hoạch. Sau đó cậu quay đầu nhìn về phía Đồ Tể: “Học trò ngoan! Thầy đang có một kế hoạch cần sự phối hợp của trò, …”.
Đồ Tể đứng cạnh nghe toàn bộ rồi gật đầu như gà mổ thóc, trong mắt dần hiện lên ánh sáng đỏ, hai tiếng cười đê tiện vang vọng bên trong không khí âm trầm quái dị nơi ngục tù.
…..
Thiên Phong Lao Ngục có tổng cộng mười ngàn nhân sự, chia ra ba bộ phận có vai trò khác nhau. Cuồng Phong đảm nhiệm việc truy bắt t·ội p·hạm về quy án, Toàn Phong thực hiện việc phòng thủ bên ngoài, phòng ngừa Hải Ma Thú, đôi khi chống đỡ những kẻ có can đảm tới c·ướp ngục, riêng bộ phận Tín Phong thì chủ yếu được tạo thành từ các Cai Tù, thực hiện việc giam giữ và tất tần tật mọi thứ liên quan đến các phạm nhân. Đứng trên ba bộ phận này là mười tám Phó Ngục và ba vị Ngục Chủ.
Mỗi vị Ngục Chủ tu vi ít nhất cũng ở cấp Linh Tôn, chia nhau đứng đầu từng bộ phận, dưới tay phân biệt nắm giữ sáu vị Phó Ngục có tu vi Linh Hoàng cấp.
Thiên Phong Lao Ngục nằm trên Đảo Thiên Phong, hòn đảo được bao quanh bởi những vách đá dựng đứng đâm thẳng lên trời, chỉ có duy nhất Cảng Thiên Phong được xây dựng tại hướng Đông thì không có vách đá, tạo thành một lối đi duy nhất nếu muốn vào bên trong hoặc rời khỏi đảo.
Trên Đảo Thiên Phong, những kiến trúc dành riêng cho nhân viên sinh sống và làm việc được xây dựng xen kẽ với những cánh rừng tươi tốt ở khắp nơi. Bao quanh đảo còn có mười tám tòa tháp Ma Pháp cao lớn màu đỏ, vừa là nơi làm việc của các vị Ngục Phó, đồng thời cũng là Mắt Trận của toàn bộ Trận Pháp.
Chính giữa hòn đảo, Thiên Phong Lao Ngục được xây dựng trên miệng một ngọn núi lửa đã tắt từ ngàn năm về trước.
Mỗi một lần di chuyển phạm nhân từ đất liền thì chỉ có thể đi tới bằng thuyền, cập Cảng Thiên Phong, sau đó từ từ áp giải phạm nhân bằng xe tù. Ba bước một trạm gác nhỏ, năm bước một trạm gác lớn, bên trên đứng đầy những binh lính áo giáp sáng loáng, thần thái tươi tỉnh, luôn đề cao cảnh giác trong mọi hoàn cảnh.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Quả nhiên muốn vượt ngục thì chí ít phải có thực lực Thánh Cấp, còn không cho dù có mọc thêm tám đôi cánh quả quyết cũng không thể thoát ra nổi.
…..
Trên nóc Thiên Phong Lao Ngục có một khu vực đặc biệt mang tên Phòng Quan Sát, bên trong chứa những màn hình Ma Pháp sáng lấp lánh, ghi lại mọi cảnh tượng ở các tầng trong ngục giam tăm tối. Nhờ sử dụng Trận Pháp Thu Hình kèm theo cả Trận Pháp Bất Dạ, cho nên không có lấy một cái góc c·hết nào cho các tù nhân lợi dụng. Cho dù vệ sinh cá nhân hay bất cứ việc gì khác cũng đều sẽ hiện lên rõ ràng.
Phía trước màn hình, những hàng ghế kết hợp với bàn dài được đặt ngay ngắn, phía trên những tên Cai Tù mặc đồng phục màu đen đang ngồi, trên mặt ai cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ cách điệu dữ tợn. Có lẽ vì quá nhàm chán, cũng có kha khá tên Cai Ngục một bên tay cầm lấy bình rượu.
“Số mười! Hôm nay tới phiên mày đi đưa cơm!”. Một tên trong số đó lên tiếng, trên một góc mặt nạ của hắn có số 1, bọn họ không gọi nhau bằng tên thật, chuyển sang dùng số hiệu để thay thế.
Số Mười, một gã khá cao to nghe vậy thì đứng lên, gã chán ghét nói: “Mẹ! Giam với chả giữ, đã vậy còn phải bao cơm bao nước, sao không kệ cha chúng nó c·hết hết cho xong đi!”.
“Số mười! Mày cẩn thận lời nói! Mày say rồi ?”. Số Một trầm giọng nói, số hiệu không chỉ dùng để thay thế tên, nó còn phân biệt được thứ tự trong từng bộ phận. Có vinh dự mang tên Số Một, chứng tỏ trong bộ phận Tín Phong gã chỉ đứng dưới Ngục Phó, Ngục Chủ.
Số Mười không dám nói nữa, gã chỉ gãi đầu tỏ ra hối lỗi.
Bất ngờ, một ánh sáng đỏ đột ngột lóe lên phía trên một màn hình. Toàn bộ Cai Tù bên trong Phòng Quan Sát đều hướng mắt nhìn về cái màn hình đang phát sáng.
Chỉ thấy một dòng chữ đỏ như máu đập vào mắt: “Xuất hiện Thánh Khí! Mau tới đây!”.