Chương 3: Học Trò Đầu Tiên.
Thiên chưa kịp trả lời thì đã thấy không ổn, cậu có cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ tên bạn tù mới lúc nãy vẫn còn cười cười nói nói.
Trong nháy mắt, đầu óc Thiên đã nghĩ ra một vài thứ, chỉ thấy cậu mở miệng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên khàn đặc: “Ồ! Một tên nhãi nhép cũng dám có chủ ý với lão, từ khi nào mà cường giả Thánh Cấp trở nên dễ coi thường như vậy ?”.
Tên bạn tù nghe vậy, ngạc nhiên dừng tay, trong não bất giác hiện lên rất nhiều ý nghĩ điên cuồng. Gã vẫn chưa kịp làm điều gì thêm thì Thiên lại giả vờ cảm thán: “Quên mất! Mới sống lại, nào còn thực lực lúc xưa. Khụ! Khụ!”.
Vừa nói xong, trong lòng Thiên vừa hô to với Hệ Thống: “Mau chóng cho tôi học hai kỹ năng!”. Cậu biết lúc này đã tạm thời an toàn, nhưng dĩ nhiên Thiên vẫn muốn tiếp tục diễn hết vở kịch.
Chỉ trong một nháy mắt, hai kỹ năng Thần Nhãn và Nhất Ngôn Thông Thiên hóa thành một tia sáng rồi được truyền vào trong óc Thiên. Hai giây sau đó, việc học kỹ năng lập tức hoàn thành, cậu đã biết được cách để sử dụng.
Thiên lập tức dùng Thần Nhãn, đôi mắt phát ra ánh sáng màu vàng kim nhìn về phía người bạn tù vẫn còn đang chần chừ không quyết.
Trước mắt Thiên lập tức hiện lên bảng thông tin của người bạn tù nọ. Phía trên là họ tên, thông tin, phía dưới là tất tần tật về anh bạn này từ lúc anh ta ra đời.
Gã này tên Nguyễn Văn Dương, ngoại hiệu Đồ Tể, lý do gã bị tống vào bên trong Thiên Phong Lao Ngục chính là vì gã đã tìm được một cái Bảo Tàng rất lớn, nghe nói là thứ được một cường giả Thánh Cấp để lại.
Thiên nhoẻn miệng cười, cậu dùng tốc độ rất nhanh đọc hết toàn bộ thông tin của Đồ Tể, cậu đã biết mình phải bắt đầu từ đâu.
“Nguyễn Văn Dương! Dù trong tay lão là Thần Dược thật, chú mày có dám lấy không ?”. Thiên mở miệng, ánh mắt màu vàng nh·iếp người nhìn thẳng vào khuôn mặt lem luốc của Đồ Tể.
Đồ Tể cứng người, không dám tiếp xúc với ánh mắt mang khí thế bức người của Thiên. Gã đang có cảm giác kẻ trước mặt này không còn là thằng nhóc trầm mặc lúc trước mà gã hay bắt nạt. Từ ánh mắt, khí thế và cả giọng điệu nói chuyện, nó như đã đổi thành một người khác.
“Chẳng lẽ truyền thuyết Linh Hồn Đoạt Xá là sự thật ?”. Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ra, Đồ Tể dựa vào sát bức tường đá sau lưng, gã từng nghe chuyện cường giả Thánh Cấp có thể làm cho Linh Hồn Xuất Thể, khi tuổi thọ cạn kiệt họ còn có thể Đoạt Xá một cơ thể khác để sống lại.
“Nhưng khoan đã! Nó vừa gọi mình là Nguyễn Văn Dương ? Vì sao nó lại biết được tên thật của mình ? Từ hồi xuất đạo đến giờ tuyệt đối mình không cho một ai biết tên thật cả”.
“Lão là ai ? Lão muốn gì ?”. Đồ Tể hoảng sợ nói, gã cũng chẳng dám xưng hô với người trước mặt bằng từ “Mày”. Ánh mắt Đồ Tể vẫn đỏ nhưng trong đó nỗi sợ chiếm đa số, gã bất giác cứ ép sát lưng mình vào tường, những ngón tay không nhịn được nắm chặt lại với nhau.
Thiên thấy thế thì cười thầm trong lòng, cậu biết mình đã thành công làm cho Đồ Tể kiêng kỵ bởi những lời chém gió banh nóc. Thiên giả vờ hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi Thần Nhãn, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, chẳng thèm tiếp tục nhìn Đồ Tể. Cậu đang cố gắng tạo cho mình hình tượng của một cường giả Thánh Cấp, một cao thủ trong mắt chỉ toàn sâu kiến.
Không gian phía bên trong phòng giam trở nên im ắng lạ thường. Thiên ngồi xếp bằng trên giường, Đồ Tể vẫn ép cơ thể mình sát tường, không dám có một chút cử động lạ thường nào.
Một lát sau, Đồ Tể cũng đã bình tĩnh trở lại. “Theo như lời tiền bối này thì ông ta mới sống lại, thực lực chưa chắc đã cao hơn mình. Vả lại chỗ này cũng chẳng thích hợp để ra tay”.
“Tiền bối! Ngài thực sự là cường giả Thánh Cấp ?”. Cuối cùng Đồ Tể cũng thốt ra, gã đang cảm thấy có chút vinh dự khi được ngồi tù chung với một người mạnh như thế này.
Thiên mở mắt ra, thản nhiên nói: “Trước kia thôi, hiện tại lão cũng chỉ ở cấp Tam Sĩ, thực lực không bằng chú mày”. Dừng chốc lát, Thiên lại tiếp lời: “Ồ! Đao Pháp Thiên Đao Sát Nhân dùng tốt không ? Vì sao lại tu luyện thành đường rẽ như thế này”.
Đồ Tể ngạc nhiên, cơ mặt co rút, khó tin nói: “Tiền bối, sao ngài biết Thiên Đao Sát Nhân ? Chẳng lẽ ngài … ?”.
Thiên lắc đầu, giả vờ cao thâm nói: “Kiếp trước như gió tan biến, lão kiếp này tên là Lâm Tiếu Thiên”.
Đồ Tể hơi ngẩn ra, nhưng gã lập tức liền hiểu ý, gã gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng! Tiền bối nói đúng lắm. Thiên Đao Sát Nhân của tôi luyện ra đường rẽ bởi bản Đao Pháp đó không thực sự hoàn chỉnh. Ngài có thể …”.
Lời nói không nói tiếp nhưng Đồ Tể thực sự tỏ rõ ý đồ của mình. Bản Thiên Đao Sát Nhân là công pháp gã đã có được từ bên trong Bảo Tàng của một vị cường giả Thánh Cấp. Đồ Tể đang có ảo tưởng người trước mặt này hình như chính là vị cường giả đã để lại bảo tàng nọ.
Suy nghĩ đó đã mọc lên thì không thể nào vung đi được. Bất tri bất giác Đồ Tể tự mình huyễn hoặc bản thân, dùng đủ mọi lý do để cho cái giả thuyết hoang đường đó của mình trở nên ăn khớp.
“Vị này chắc chắn là cường giả Thánh Cấp, đôi mắt màu vàng đó nghĩ lại còn sợ”.
“Vị này sở dĩ biết mình tên Nguyễn Văn Dương vì thực lực thông thiên”.
“Vị này biết Thiên Đao Sát Nhân ngay khi mình còn chưa kịp thể hiện thì rõ ràng đã nhìn thấu bản thân, nếu thực lực không cao thì vì sao có thể làm được”.
“Vị này lời nói cao thâm, rõ ràng già hơn tuổi thằng nhóc kia rất nhiều. Lời nói giả được, không lẽ cả khí chất còn có thể giả được ?”.
Càng nghĩ càng hợp lý, càng nghĩ càng có Logic, Đồ Tể chắc nịch khẳng định đây chính là cường giả Thánh Cấp đã Đoạt Xá trong truyền thuyết.
“Chỉ dạy thì lão có thể dạy, nhưng Nhất Tự Vi Sư, Bán Tự Vi Sư”. Thiên nói ra, giọng điệu có chút cảm thán.
Đồ Tể nghe thế, vội vàng quỳ xuống mặt đất ẩm thấp.
“Sư Phụ! Xin nhận của đệ tử một lạy!”.
Gã hô lên rồi cúi thấp đầu, mặc kệ dơ dáy, quy chuẩn thực hiện “Ba quỳ chín lạy” khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối chẳng có chút coi thường nào.
Tiếng “Bụp, bụp” vang vọng như thể hiện rõ ràng quyết tâm của Đồ Tể. Gã nhìn ra người trước mặt này chính là hy vọng duy nhất để gã có thể ra khỏi chốn tăm tối, gã đã ở trong này đủ lâu, ngót nghét cũng gần trăm năm.
Thiên thản nhiên tiếp nhận, chờ cho đến khi Đồ Tể làm xong mới khoan thai nói: “Được rồi! Đứng lên đi! Đệ tử còn hơi sớm, nhưng học trò thì lão nhận”.
Đồ Tể đáp ứng rồi nhu thuận đứng ngay bên cạnh.
“Thiên Đao Sát Nhân gồm hai phần, Thiên Đao và Sát Nhân. Hiện tại chúng ta bắt đầu nói từ vế thứ nhất …”.
Giọng Thiên bắt đầu vang lên bên trong nhà giam tăm tối, không biết mệt mỏi mà bắt đầu giảng giải cho vị học trò thứ nhất tất tần tật về môn Đao Pháp nọ.
Vì sao Thiên lại tường tận đến như vậy? Bởi vì trước mặt cậu đang là một màn hình sáng, phía trên ghi lại tất cả thông tin, Thiên chỉ đơn thuần là nhìn và đọc nó lên cho Đồ Tể nghe chứ thực ra cậu cũng chẳng hiểu quái gì, Thiên thậm chí còn chưa hề tu luyện lấy một lần nào.
Đồ Tể đứng nghe như nuốt lấy từng câu từng chữ, trong đầu cảm giác hào quang xuất hiện, quét sạch bóng tối, những chỗ bình thường dù có khó hiểu đến mức nào thì hiện tại cũng trở nên đơn giản với chính gã.
Tiện tay nhặt lấy một cây gỗ trên mặt đất, Đồ Tể bất giác vung vẩy cây gỗ như thực sự nó là một thanh Đao. Bên trong Thiên Phong Lao Ngục chẳng lọt vào một chút Linh Khí, ngay cả Linh Lực của bản thân cũng đã hao hết từ rất lâu nhưng Đồ Tể vung gậy tỏ ra thích thú lắm. Từng chiêu từng thức múa đến không khí rung động, tiếng “Vù vù” vang lên, nước tràn trên mặt đất như được gã xốc lên, từng giọt nước đen nhảy múa theo cây gậy gỗ của gã.
“Con hiểu rồi! Cảm ơn sư phụ”. Kết thúc quá trình, bao nhiêu cảm ngộ chảy dọc trong trí óc, Đồ Tể thành thực biết ơn vị Sư Phụ mà bản thân mới nhận. Nếu như hồi xưa gã mà gặp được người thầy thế này, có lẽ đẳng cấp cũng sẽ chẳng dừng lại tại Linh Tướng.
“Trẻ nhỏ dễ dạy! Trẻ nhỏ dễ dạy!”. Thiên giả vờ như đang vuốt râu, miệng đầy cảm thán. Kiếp trước Thiên từng làm rất nhiều công việc về mảng Dịch Vụ, trình độ diễn xuất cũng học được kha khá.
Đi với người nói tiếng người, đi với quỷ nói tiếng quỷ. Đó quả thật là mấu chốt khi làm ngành Dịch Vụ.
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ một. Đẳng cấp tăng lên hai cấp, nhận được chức năng “Phát Hiện Nhân Tài” mời kiểm tra trong giao diện Hệ Thống”.
Thiên mỉm cười, cái nhiệm vụ này quá xá đơn giản, đẳng cấp của cậu tăng từ 31 lên đến 33, thực sự là chẳng mạnh hơn được bao nhiêu nhưng cái tốc độ tăng cấp này quả thực là còn nhanh hơn cả t·ên l·ửa.
Thiên mở giao diện, vội kiểm tra chức năng đầu tiên cậu nhận được.
“Phát Hiện Nhân Tài - Lương Sư thì phải có Trò Giỏi, thực hiện quét hình có thể tìm kiếm nhân tài trong bán kính 100km. Một tháng dùng một lần”.
Chú giải rất đơn giản nhưng chẳng khó để Thiên hiểu được tác dụng của chức năng này. Vì cảm thấy cũng đang rất rảnh đến nhức cả trứng, Thiên điểm tay vào dòng “Quét” đỏ rực.
Trước mắt Thiên hiện ra một bản đồ hình tròn, với vị trí trung tâm chính bản thân cậu, biểu hiện trên bản đồ chính là điểm màu đỏ.
Cái bản đồ nhấp nháy trong chốc lát, sau đó những tiếng “Bíp! Bíp” vang lên, nháy mắt trên bản đồ cũng xuất hiện thêm những điểm sáng, có lẽ là thể hiện những Sinh Linh xung quanh cậu. Tổng cộng là ba loại màu sắc, trắng đại diện cho người bình thường bởi vì nó quá nhiều, màu vàng mạnh hơn chút xíu và cuối cùng là màu xanh dương.
Điểm sáng gần với cậu nhất là của Đồ Tể, về tư chất thì cũng chỉ là màu vàng, hoàn toàn không tính toán là Thiên Tài.
“Ting! Nhiệm Vụ Hai được kích hoạt. Thu lấy năm người học trò tư chất xanh trở lên, thất bại Ký Chủ sẽ mất một chân, thời hạn 10 ngày”.
Bên tai vang vọng âm thanh máy móc của Hệ Thống, mắt Thiên nhíu chặt liền chửi thầm trong lòng, vì sao tự nhiên lại xuất hiện một cái Nhiệm Vụ nữa.