Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 38: Lây Nhiễm.




Chương 38: Lây Nhiễm.

“Đỉnh Phong tộc trưởng nói đúng lắm! Tại hạ cũng muốn góp một chút sức mọn!”.

“Được! Đế Cấp thì thế nào ? Đã dám bắt tộc nhân của chúng ta thì nên chịu đựng lửa giận”.

“Đúng thế! Giúp đỡ Long Thánh tiêu diệt đám bò sát này là việc nên làm. Ngay cả Thăng Long Hoàng Đế ta cũng muốn chém hắn một lượt”.

…..

Chỉ một nháy mắt xung quanh đám Ma Tộc xuất hiện gần một trăm thân ảnh. Nam, nữ, già trẻ, nhân loại, dị tộc đều có đủ. Từng âm thanh truyền đến thể hiện quyết tâm đồ diệt tà ác, không để Ma Tộc vượt qua khỏi đảo Thiên Phong, mang tai ương đến sinh linh các tộc trên từng đại lục.

Sỡ dĩ bọn họ xuất hiện nhanh tới như vậy một phần cũng nhờ buổi truyền hình trực tiếp của Tiếu Thiên. Mặc dù phần đông đến để giải cứu cho các tộc nhân bị giam giữ, nhưng cũng không thiếu những nghĩa sĩ quên mình mang theo tư tưởng lớn.

Thực lực của bọn họ tối thiểu cũng đều ở Đế Cấp. Ngoài Bạch Vương của Bạch Hổ Nhất Tộc cũng chỉ xuất hiện thêm hai vị Thánh Cấp.

Một vị thuộc nhân loại, tuổi chừng 50, thân thể khỏe mạnh cường tráng khoác lên mình bộ áo giáp màu đen, trên tay nắm Phương Thiên Họa Kích, dưới thân cưỡi Xích Huyết Mã. Khuôn mặt không rõ ràng bởi mũ giáp che chắn nhưng chẳng thiếu người đã nhận ra ông ta.

Thủ lĩnh của tập đoàn Thiên Hạ, Quân Vô Tà.

Vị còn lại xuất thân từ Tinh Linh Tộc, khoác áo choàng trắng bạc, một bên tay cầm gậy phép làm từ gỗ sồi. Gương mặt bà ta trông như thiếu nữ hai mươi tuổi, làn da trắng sáng không tỳ vết, ánh mắt sắc sảo, mái tóc dài màu xanh lục rủ xuống hai bên, trên đầu đội vương miện làm từ những viên tinh thạch sáng lấp lánh.

Chủ nhân Thập Vạn Đại Sơn, Nguyệt Tinh Linh, Nguyệt Thánh.

…..

Ba cường giả Thánh Cấp và hàng trăm cường giả Đế Cấp mang đến cho Lương Đế cùng đám Ma Tộc áp lực rất lớn. Mặc dù bên trong bọn họ cũng có năm cường giả Độ Kiếp Kỳ, đẳng cấp tương đương Thánh Cấp thế nhưng chất lượng hình như hơi chút không bằng.

Không nói Long Thánh đã đạt tới Thánh Cấp cao đẳng, ba vị còn lại cũng đều ở cấp trung đẳng. Ngược lại phía Ma Tộc cả năm người đều ở Độ Kiếp Kỳ sơ cấp.

Nếu đánh nhau thật thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.



…..

Lúc này chiến trường xung quanh đảo Thiên Phong cũng dần đi đến hồi kết. Các Hải Ma Thú thành công tiêu diệt toàn bộ binh lính sau khi chỉ huy trốn mất. Từng Ngục Phó n·gười c·hết kẻ b·ị t·hương nhưng đa số đều lợi dụng cơ hội thoát đi. Riêng những người thân của bọn họ núp bên trong Hầm Trú Ẩn đã thành công ra biển từ rất sớm.

Không t·ấn c·ông thêm cũng chẳng tận diệt kiến trúc trên đảo, các Hải Ma Thú sau khi dùng sức tông sập toàn bộ mười tám tháp Ma Pháp thì cũng về lại biển lớn theo mệnh lệnh của Long Thánh.

…..

Phương xa, trên mặt biển Ma Long Dương.

Quân đội của Thăng Long Vương Triều dưới sự dẫn đầu của Hướng Vấn Thiên hiện tại đang bị ngăn cản.

Hổ Báo Quân, Thần Phong Quân và Thăng Long Quân phân biệt di chuyển bằng tám chiếc đại thuyền, từng binh sĩ lạnh lùng cầm v·ũ k·hí đứng ở mạn thuyền. Hai bên hông thuyền chi chít những nòng pháo đen ngòm.

Tại chiếc thuyền to lớn nhất ở vị trí chính giữa, Hướng Vấn Thiên có chút đau đầu nhìn về đối diện.

Chỉ thấy Ma Long Quân Đoàn, binh đoàn thứ nhất dưới trướng Long Thánh đang cưỡi sóng đạp gió, lơ lửng trên biển.

Mặc dù nhân số không nhiều nhưng tất cả đều là cường giả. Thân mặc giáp trụ sáng loáng được cách điệu từ loài Rồng, hoa văn chìm nổi màu đen xen kẽ áo giáp ánh đỏ, sau lưng áo choàng bay phấp phới.

Bọn họ tất cả đều là Hải Ma Thú hóa hình, thực lực ở Đế Cấp.

Quy Tiên, thừa tướng của Ma Long Thiên Triều đứng phía trước nhất, khuôn mặt già nua che kín nếp nhăn, râu dài chấm đất, lưng còng xuống khiêng theo một cái mai rùa to tướng.

“Quay về đi thôi! Chỗ này không dành cho các ngươi”. Lão mở miệng, âm thanh khàn khàn mạnh mẽ vang lên. Từng binh sĩ đứng sau lưng lão nâng v·ũ k·hí lên cao, dù không có âm thanh phát ra nhưng sát khí dần được họ ngưng tụ thành thực chất, xoay tròn như muốn càn quét tất cả.

Hướng Vấn Thiên lông mày nhíu chặt, lão không thể quay về nhưng cũng không muốn dễ dàng đánh nhau với đối phương, thực lực hai bên kỳ thực chênh lệch rất nhiều. Nếu khai chiến cũng không rõ sẽ còn lại bao nhiêu người lính có thể đến được đảo Thiên Phong.

“Sư phụ! Chúng ta hãy sử dụng v·ũ k·hí mới, giáng một đòn lôi đình xuống bọn họ”. Đồ đệ Nhất Quang Kiếm đứng cạnh lên tiếng, gã này cũng mặc giáp gần giống với Hướng Vấn Thiên, khuôn mặt tương tự lão tới bảy phần, nhìn bọn họ giống cha con hơn là sư đồ.

Đôi mắt màu tím của Hướng Vấn Thiên có chút suy tư. Lão nhớ trước khi ra trận, tể tướng có đến gặp lão và giao cho “Thần Thủ Linh” nhân tạo. Theo lời tể tướng thì đó là sản phẩm mới nhất của Viện Nghiên Cứu, hi vọng lão sẽ thử xem tác dụng của nó trong thực chiến.



“Được! Lập tức ra lệnh cho bọn họ sử dụng!”. Hướng Vấn Thiên quyết đoán ra lệnh, kẻ địch trước mặt thực sự là một cục xương khó gặm, chi bằng cứ thử xem.

Nhất Quang Kiếm gật gật đầu, sau đó ra hiệu cho lính liên lạc, bọn họ lập tức hiểu ý rồi đưa tù và lên miệng thổi.

“Ù! Ù!”. Âm thanh trầm thấp kéo dài vang lên, từng nhịp điệu rõ ràng được các binh lính thu vào trong tai.

Ngay lập tức bọn họ cùng lúc hành động, chỉ thấy trên tay từng người xuất hiện những bình thủy tinh, bên trong vặn vẹo những làn khói đen quái dị.

Không do dự cũng chẳng chần chờ, bình thủy tinh được đập vỡ, khắp nơi vang lên tiếng “Loảng xoảng!”. Làn khói đen bay ra khỏi bình, phủ xuống từng binh lính.

“A!”. Từng tiếng kêu khẽ vang lên, những người lính được huấn luyện kỹ càng, dù b·ị đ·âm vào người cũng không biến sắc nay lại ôm đầu kêu lên. Bọn họ ngã lăn xuống mặt thuyền, cơ thể giãy dụa như muốn phản kháng lại thứ gì đó.

Hướng Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện dự cảm không ổn, đưa mắt nhìn Nhất Quang Kiếm lăn lộn trên sàn tàu mà không hiểu vì sao. Tể tướng đã cam đoan với lão thứ này đã được kiểm nghiệm rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không gây ra tác dụng phụ.

Đột nhiên, tiếng kêu khắp nơi im bặt, Nhất Quang Kiếm thở hồng hộc, từ sàn tàu bò dậy, thân hình hơi chút không thích nghi nhưng cuối cùng cũng đứng thẳng lên, trong đôi mắt mang theo một màu đen u ám.

Những người lính ở cả tám con tàu cũng có động tác tương tự. Cơ thể thẳng tắp như thương, ánh mắt tất cả đều biến thành một màu đen.

Không khí ngay lập tức trở nên quái dị, Hướng Vấn Thiên n·hạy c·ảm nhận ra những huynh đệ ngày thường đồng sinh cộng tử nay có chút không đúng lắm.

“Kiếm nhi! Con sao rồi ?”.

Nhất Quang Kiếm không hề trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, trong cổ họng vang lên những âm thanh gầm gừ như dã thú.

“Graoooo!”. Đột ngột gã hét lớn rồi miệng mở lớn, cắn tới.

Hướng Vấn Thiên phản ứng kịp thời, nháy mắt nhảy ra sau, tặng cho “Kiếm nhi” một cái tát như sấm nổ.



“Con điên rồi sao ?”. Lão hét lên, Nhất Quang Kiếm dù thất bại nhưng không hề từ bỏ, giống như phát điên lao lên tiếp tục cắn.

Tại những con thuyền khác, bất cứ ai chưa sử dụng Thần Thủ Linh nhân tạo đều trở thành con mồi cho những người dùng đã nó.

Lính liên lạc, thủy thủ, hoa tiêu và ngay cả thuyền trưởng đều trở thành miếng thịt di động cho những đồng đội đã phát điên. Chỉ có ai thực lực đạt tới Linh Đế mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ lấy bản thân.

Tình cảnh hỗn loạn diễn ra.

Hướng Vấn Thiên, Phong La Đế, Bách Hoa Đế. Ba Linh Đế chỉ nháy mắt đã bị bao vây, riêng Trịnh Dũng mặc dù là Linh Đế nhưng sức chiến đấu không hề cao, bất ngờ không đề phòng nên tức khắc bị l·ây n·hiễm.

Trịnh Dũng co quắp người trên đất một lát, người nhận hàng chục vết cắn thì cũng đứng dậy, bay lơ lửng lên bầu trời. Gã chính thức trở thành Ma Nô đầu tiên mang thực lực Đế Cấp, đôi mắt ngoài màu đen u ám ra còn lóe lên ánh đỏ ghê rợn.

“Ngừng lại!”. Trịnh Dũng hét lớn, toàn bộ Ma Nô phía dưới nháy mắt dừng lại động tác theo lệnh gã.

Sau đó Trịnh Dũng chỉ tay về phía Ma Long Quân Đoàn vẫn đang ngơ ngác ở phía đối diện.

“Tấn công bọn hắn!”.

“Graooo!”. Những Ma Nô nhận lệnh, ánh mắt đen tuyền lập tức đồng thời nhìn về phía trước, sau đó nhún người nhảy ra khỏi thuyền, Ma Nô trên cấp Linh Hoàng thì tự động bay lên.

Ba Quân Đoàn lớn, nhân số tổng cộng gần năm ngàn người biến thành những con quỷ khát máu, vứt v·ũ k·hí rồi lao về phía trước.

“Trịnh Dũng! Ông đang làm gì ?”. Hướng Vấn Thiên bay lên, sau lưng là Phong La Đế và Bách Hoa Đế . Ba ánh mắt ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.

Trịnh Dũng khoan thai chỉnh lại trang phục đang mặc trên người, lấy khăn tay lau đi những v·ết m·áu đọng lại. Cuối cùng lão mới nói: “Xin tự giới thiệu, tại hạ tên Ma Nô chứ không còn là Trịnh Dũng lúc xưa, các hạ chớ nhầm người”.

“Khốn kh·iếp! Tể tướng đã đưa cho ta thứ gì ?”.

Trịnh Dũng mỉm cười, khóe miệng già nua dương lên: “À! Ngươi hỏi Ma Tộc đại nhân ? Thứ ngài ấy đã trao cho ngươi được gọi la Ma Hồn”. Nói rồi gã chỉ tay ra phía trước nói: “Cho nên bọn chúng bị khống chế và trở thành Ma Nô” sau đó gã chỉ tay về chính mình: “Ta cũng chính là Ma Nô”.

“C·hết tiệt!”. Hướng Vấn Thiên xâu chuỗi sự việc rồi nháy mắt hiểu ra, thứ làm binh lính biến thành người không giống người ma không giống ma chính là Thần Thủ Linh nhân tạo. Nhưng vì sao tể tướng lại phải làm như thế ? Biến ba quân đoàn mạnh nhất của Vương Triều thành lũ quái vật ? Biến những người lính trung thành nhất mực trở nên giống lũ chó điên ?

Đưa mắt nhìn ra phương xa. Số lượng Ma Nô áp đảo hoàn toàn Ma Long Quân Đoàn, từng người lính không s·ợ c·hết xông lên rồi lập tức bị biến thành thịt vụn do thực lực quá chênh lệch, sau đó từ t·hi t·hể những người đ·ã c·hết xuất hiện một làn khói đen, chúng theo máu chui vào cơ thể của những kẻ địch đã b·ị t·hương.

Một binh đoàn không sợ hy sinh, không sợ đau lại càng không s·ợ c·hết quả thực rất đáng gờm. Miễn chỉ cần tạo thành một ít v·ết t·hương trên da thịt kẻ thù thì bọn họ sẵn sàng đánh đổi tất cả.

“Ao!!!!”. Một Hải Ma Thú đột nhiên biến trở về chân thân, nó là một con Sao Biển khổng lồ, chính giữa mang theo con mắt siêu lớn, vốn dĩ từ màu nâu đồng, dần dần biến thành màu đen u ám.