Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 39: Đẫm Máu.




Chương 39: Đẫm Máu.

Việc l·ây n·hiễm hoàn tất, Sao Biển đứng thẳng, vung vẩy hai cánh to lớn về phía đồng đội của chính mình. Các Đế Cấp còn lại mặc dù có thể né tránh dễ dàng nhưng cũng không thiếu người bị dính v·ết t·hương nhẹ, những giọt máu chảy ra là thứ để Ma Hồn lợi dụng.

“Graooo!”.

“A!!!!”.

Ngày càng xuất hiện thêm nhiều Hải Ma Thú bị nhiễm, ngoài Sao Biển chỉ nháy mắt lại có hai Đế Cấp biến thành chân thân, chúng phân biệt là một con Cá Mập với lớp da màu trắng bạc và một con Thủy Long mang màu sắc xanh lam.

Ba con Hải Ma Thú khủng bố, t·ấn c·ông chính đồng đội của bản thân. Đội hình của Ma Long Quân Đoàn nháy mắt bị ép cho tan vỡ. Ma Thú thì không hề có khái niệm quyết chiến không lùi bước. Nếu bị ép vào tuyệt cảnh, tâm lý của chúng còn dễ dàng phá toái hơn so với Nhân Loại, nhất là đối với những cường giả Đế Cấp cao cao tại thượng đã lâu.

Rất nhiều Hải Ma Thú không kể đến chiến cuộc mà vội vàng chạy trốn, nháy mắt lao xuống đại dương rộng lớn, hóa thành từng tay bơi cự phách chạy giữ mạng. Quy Tiên phát hiện bản thân đã không thể khống chế nổi tình hình.

“Con mẹ nó!”. Chửi tục một câu, mắt thấy xung quanh càng nhiều Đế Cấp bị khống chế. Quy Tiên vội vàng truyền tin cho Long Thánh.

“Thánh Quân! Ma Long Quân Đoàn sắp bị hủy! Ngài mau đến cứu chúng thuộc hạ”.

“Lão Quy! Ngươi mau chạy trốn! Rời xa Ma Long Dương, bổn tọa cũng sắp ....”.

Tin nhắn Quy Tiên nhận được khá đứt quãng, hình như chiến cuộc ở đảo Thiên Phong của Long Thánh cũng không hề lạc quan.

“Thánh Quân! Thành Quân! Ngài! Ngài sao rồi ???”.

“Mau … chạy!”.

Quy Tiên cuống lên, lão đã có chút phân tâm mà không hề nhận ra bản thân đã bị bao vây. Đột ngột, một con Cá Mập lớn lao lên từ dưới biển, há rộng miệng cắn về phía Quy Tiên.

“Phập!”. Một cánh tay bị cắn đứt rời, máu đỏ nhiễu xuống biển.

Quy Tiên còn chưa kịp định thần, trước mặt đã xuất hiện mấy chục làn khói đen, những gương mặt âm u dọa người kèm theo nụ cười kỳ dị làm tinh thần lão nháy mắt chìm vào đáy cốc.



“A!!!! Thánh Quân!”. Tuyệt vọng kêu lên, Quy Tiên cũng biến thành một trong số Ma Nô, hàng chục làn khói xông vào v·ết t·hương một bên tay, từng bước xâm chiếm cơ thể già nua của lão.

…..

“Hahaha! Còn không mau chịu thua ?”. Trịnh Dũng cười lớn, ba người Hướng Vấn Thiên đã bị bao vây ở chính giữa. Xung quanh hàng chục Hải Ma Thú biến thành chân thân lơ lửng, Cá Mập, Rồng, Bạch Tuộc, Cá Ngựa, Sao Biển … ngay cả Quy Tiên cũng ở trong số đó với hình dáng Rùa già to khủng kh·iếp.

Hướng Vấn Thiên cười thảm, tình cảnh này chắp cánh khó thoát, một mình Trận Pháp Sư Trịnh Dũng đã làm bọn họ vất vả, đừng nói đến rất nhiều cường giả Đế Cấp đang bao vây.

Lão hiện tại rất hối hận, tất cả chuyện này đều do một tay lão tạo thành, vì sao lão lại tin lời tể tướng mà không hề thử nghiệm trước ? Có phải lão chẳng thể ngờ nổi quốc gia mà bản thân dành hơn nửa đời người phục vụ sẽ phản bội lại chính mình ?

Nước mắt chảy dài, tràn xuống hai bên má. Từng người lính, từng đồng đội vào sinh ra tử, trải qua hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ, hiện tại biến thành tay sai của Ma Quỷ. Ai nấy trong mắt đều đã mất đi sức sống, lặng lẽ đứng thẳng với những giọt máu trên môi, cũng không thiếu những người đã hoàn toàn biến thành thịt vụn hòa tan vào trong nước.

Hận! Phẫn nộ đến cùng cực! Hướng Vấn Thiên chỉ hận mình không đủ sức chém sạch đám khốn kh·iếp đã khống chế đồng đội của bản thân.

Đúng lúc này, đột nhiên từ phương xa một hòn đảo lớn tà tà bay tới. Hướng Vấn Thiên nhận ra những kiến trúc quen thuộc mà bản thân từng góp sức xây dựng.

Các Ma Nô đột nhiên quỳ trên mặt biển, không tiếp tục t·ấn c·ông, những Ma Nô Cấp Đế đồng thanh hô to: “Cung nghênh Ma Tộc đại nhân!”. Ánh mắt đen của bọn chúng xuất hiện vẻ cuồng nhiệt hiếm thấy.

Hướng Vấn Thiên ngơ ngẩn, xuyên qua tầng mây lão nhìn thấy hình ảnh Thăng Long Hoàng Đế đang ngồi trên ngai vàng, hai bên bá quan văn võ cung kính chắp tay, tất cả đều có ánh mắt màu đen. Long Đế không hề có chút bất ngờ nào cả, vẻ mặt vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi.

“Bình thân!”. Tiếng Long Đế vọng xuống, các Ma Nô dập đầu một cái rồi đứng dậy.

Tuyệt vọng, hoảng sợ kèm theo bất lực. Hướng Vấn Thiên chợt hiểu hoàng thất mà bao nhiêu năm nay lão phục vụ thì ra chính là Ma Tộc trong truyền thuyết. Từng tấc đất lão dùng máu tươi cùng xương thịt của đồng đội để đổi về hóa ra tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Nếu như người lãnh đạo một quốc gia bản chất thuộc Ma Tộc, vậy hiện tại Thăng Long Vương Triều sẽ trở thành thế nào ? Từng con dân lão đã bảo vệ bằng sinh mạng sẽ ra sao ?

Hận! Hận đến điên cuồng! Cả đời Hướng Vấn Thiên nghĩ mình sống không thẹn với trời, không thẹn với đất hóa ra tất cả đều là trò cười.

Lão như một con chó ngu ngốc, ra sức đấu tranh quên mình phục vụ cho những tên ác quỷ. Nếu không phải tể tướng làm chuyện hôm nay thì có khi nhắm mắt xuôi tay lão cũng chẳng hề nhận ra.



“Hướng Nguyên Soái! Đầu hàng đi! Trẫm hứa sẽ tha c·hết cho nhà ngươi!”.

“Khốn nạn! Đừng mơ tưởng, sẽ có ngày tao tự tay đâm mày thành thịt vụn!”. Hướng Vấn Thiên điên cuồng đáp trả hoàng đế.

“Được! Tùy ngươi!”. Long Đế nhẹ nhàng đáp, Hoàng Cung tiếp tục bay tới dường như chẳng hề để tâm đến Hướng Vấn Thiên.

“Bách Hoa Đế! Phong La Đế! Hôm nay chúng ta ba người sẽ phải có một người rời khỏi đây, quay lại công bố chuyện ngày hôm nay để các anh hùng trong thiên hạ đề phòng”.

Phong La Đế, một người đàn ông trung niên, vẻ mặt chính khí đường hoàng, trên khuôn mặt luôn treo nụ cười nhẹ nhàng, đáp: “Nguyên Soái ngài hãy chạy đi! Để vợ chồng chúng tôi mở đường cho ngài”.

Bách Hoa Đế, cân quắc không thua đấng mày râu, trên thân mặc bộ giáp nhẹ, khuôn mặt và làn da như thiếu nữ mười tám, vuốt nhẹ mái tóc trên trán rồi cũng đồng tình. “Đúng vậy! Thực lực ngài cao hơn! Ngài có khả năng thoát khỏi đây, chúng tôi sẽ mở đường cho ngài”.

Hướng Vấn Thiên không hề từ chối, nhẹ gật đầu, lão thực sự muốn tự tay đ·âm c·hết Long Đế. Quát khẽ một câu “Lên thôi!”. Tám cái Linh Luân sau lưng lão xoay tròn, Đệ Nhất Luân biến thân thể lão đột ngột trở nên cao lớn, trên đầu xuất hiện hư ảnh một con Sư Tử đen khủng bố.

Hai vợ chồng Đế Cấp cũng bắt đầu ra tay. Mỗi người cầm một thanh kiếm tương tự nhau có màu đỏ, Linh Luân phát sáng đến chói mắt. Trên đầu Phong La Đế lơ lửng một hư ảnh to lớn màu xanh, xung quanh có những cơn lốc nhỏ, còn Bách Hoa Đế là một bông hoa hồng khổng lồ.

Tưởng chừng công kích của hai bọn họ sẽ mở đường cho Hướng Vấn Thiên, nhưng nào ngờ hai thanh kiếm chỉ lóe lên rồi đâm về phần lưng của người bọn họ mới vừa gọi “Nguyên Soái”.

“Phập!”.

Chẳng thể ngờ nổi lúc này lại bị chính đồng đội t·ấn c·ông, Hướng Vấn Thiên da thịt nháy mắt bị xuyên thủng, máu tươi bắn ra rơi xuống mặt biển.

“Vì sao ?”. Lão khóc nhọc quay đầu, hư ảnh Sư Tử đen trên đầu gầm lên dữ dội rồi biến mất.

“Chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi không bỏ được hài tử của mình!”. Phong La Đế áy náy nói, sau đó Thần Thủ Linh trên đầu gã động thủ. Những cơn lốc nhỏ biến thành một mũi khoan lớn, theo cái vung tay đâm xuống xuyên thủng khuôn mặt Hướng Vấn Thiên.

Máu thịt văng khắp nơi, vị nguyên soái già nua cuối cùng đã về với đất mẹ.

“Xin lỗi! Chúng tôi chỉ có thể làm đến vậy thôi”. Bách Hoa Đế nói rồi rút thanh kiếm ra, bông hoa hồng trên đầu vươn xuống từng cây gai nhọn, nháy mắt xuyên thủng thân thể của Hướng Vấn Thiên thành thịt vụn.



Dù bọn họ đã bán mình cho quỷ dữ, nhưng vẫn cố gắng không để cho vị lão giả đáng kính phải biến thành Ma Nô.

Hoàn tất mọi việc, hai vợ chồng Đế Cấp tự bản thân cắt đứt cổ tay, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Dũng.

“Đến đi!”.

Ma Hồn gào thét lao đến, nháy mắt chui vào v·ết t·hương rồi khống chế bọn họ.

“Được! Chúng ta sẽ chiếm Ma Long Dương, tất cả đều phải biến thành Ma Nô dưới trướng Ma Tộc!”.

Trịnh Dũng vung tay lên, các Hải Ma Thú gầm lên rồi đồng thời lao xuống mặt biển.

Toàn bộ binh lính của Ba Quân Đoàn chạy trên mặt biển, bắt đầu phóng về phương xa, bọn họ sẽ l·ây n·hiễm bất cứ sinh linh nào mà bản thân phát hiện.

…..

Trên đại thuyền to lớn, trải qua thời gian rất lâu sau đó, tại vị trí t·hi t·hể của Hướng Vấn Thiên đột ngột xuất hiện biến hóa quỷ dị. Chỉ thấy từ cái đầu đã nát bấy của lão xuất hiện một tia Linh Hồn nho nhỏ, đứa trẻ cưỡi trên lưng một con sư tử. Linh Hồn quay đầu nhìn thoáng qua đám thịt vụn trên sàn tàu rồi bay lên không trung, biến mất một cách quỷ dị.

Trong không trung chỉ còn vang vọng lại giọng nói non nớt: “Tuyệt Kiếm Đế, Phong La Đế, Bách Hoa Đế. Thù này mỗ đã ghi nhớ, chuyện này chưa xong đâu”.

…..

Dưới mặt biển cạnh Đảo Thiên Phong.

Ngao Ngao nhìn màn hình Ma Pháp trước mắt mà tuyệt vọng hét lên: “Không! Phụ Thân! Ngài đừng c·hết ?”.

Xung quanh là đám đồ đệ của Tiếu Thiên cùng với đám người công ty Bách Thần. Mặc dù không khoa trương nhu Ngao Ngao nhưng tất cả bọn họ đều có cảm giác điên cuồng, không thể nào tin được với những hình ảnh mà bọn họ đã thấy trong vài phút vừa qua.

Trên màn hình. Long Thánh bị dẫm dưới đất, bộ Cơ Giáp trên người đã hoàn toàn tan vỡ, phía trên một người thanh niên mái tóc đỏ rực nở một nụ cười nhẹ nhàng, gã ta dẫm liên tiếp lên đầu Long Thánh, từng âm thanh “Ầm! Ầm!” vang vọng.

Long Thánh thân thể cao lớn nhưng không thể phản kháng, từng v·ết t·hương dữ tợn sâu tận xương chứng minh gã đã trải qua một trận chiến ác liệt.

Chếch sang bên cạnh, một thanh Phương Thiên Họa Kích dựng đứng trên đất, trên mũi kích là một cái đầu lâu c·hết không nhắm mắt, từng giọt máu đỏ tươi rỉ xuống theo thân kích tạo thành một vũng máu lớn.

Ngay gần thanh kích, còn có một cái đầu hổ khổng lồ, ánh mắt màu vàng kim hiện lên vẻ không thể tin nổi.