Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Thầy Bá Đạo

Chương 37: Đỉnh Phong Chiến.




Chương 37: Đỉnh Phong Chiến.

“Phá Kén” - Triệt tiêu tất cả phong tỏa dưới Thánh Cấp - Năm triệu danh vọng.

Đột ngột, hàng trăm cặp mắt nhìn về phía Tiếu Thiên, cậu phát hiện rất nhiều Ma Tộc đang quan sát mình.

Mồ hôi lạnh chảy ra, Thiên có cảm giác mình như một con cừu ở chính giữa đàn sói.

“Hệ Thống! Chạy!”.

Thiên không nghĩ mà nói ngay. Đám mây Lôi Kiếp phía trên trời hiện tại cũng không còn tập trung vào cậu kể từ khi Nhất Ma bước vào bên trong. Thiên có cảm giác sự trừng phạt mà cậu đáng ra phải nhận đã kết thúc.

“Ting! Tiêu hao tám triệu danh vọng! Cổng Dịch Chuyển mở ra tùy cơ truyền tống!”.

Một tia sáng từ hư không chiếu xuống cơ thể, Thiên lập tức biến mất. Trước lúc đó Thần Lệnh được cậu dùng sức phóng ra bay thẳng về phía Long Thánh đang cưỡi Rồng.

…..

“Nhóc con thông minh!”. Long Thánh khen một tiếng rồi chủ động nhảy xuống chộp lấy Thần Lệnh vào trong tay. Sau đó Linh Niệm lão tỏa ra xung quanh, cố ý tìm kiếm xem Tiếu Thiên đã đi đâu.

Khoảng cách cảm nhận ngày càng xa xôi, Linh Niệm bao trùm cả đảo Thiên Phong rồi dần kéo ra xa, chỉ chốc lát cả Ma Long Hải đều xuất hiện bên trong cảm giác của lão.

“Ủa? Nó đi đâu rồi ?”. Long Thánh tự hỏi, lão khá ngạc nhiên bởi một thằng nhóc mới Linh Sư lại có thể thoát khỏi phạm vi cảm giác của lão.

“Có chút ý nghĩa”. Long Thánh cảm thán rồi tạm gác chuyện đó qua một bên, Thần Lệnh được lão cầm trên tay, nhìn về phía Lương Đế đang lơ lửng mà giải thích: “Thứ này gọi Thần Lệnh, thằng nhóc con lúc nãy đã phát sóng toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến giờ cho cả Đại Lục biết rõ. Các ngươi muốn lén lút làm việc đã là chuyện không thể nào”.

Vừa nói Long Thánh vừa cười “Hề hề”. Lão đang cười trên nỗi đau của người khác. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đen thui của kẻ thù từ xa xưa.

Lương Đế cắn răng, nhíu mày suy tư, trí thông minh của gã dĩ nhiên không thấp. Vừa nhìn màn hình Ma Pháp, vừa quan sát Lệnh Thần mà Long Thánh cầm trên tay. Chỉ chốc sau gã đã biết lời Long Thánh nói là thật.

“Khốn kh·iếp!”. Lương Đế chửi thầm, nếu không phải tổ tiên Nhất Ma nhắc nhở bọn họ phải giữ lại thằng nhóc thì lúc nãy nó đã phải c·hết.



“Không quan trọng! Dù biết thì thế nào ? Thế giới này vĩnh viễn thuộc về cường giả”. Lương Đế lấy lại bình tĩnh, gã nhìn Long Thánh như đã muốn ra tay.

Long Thánh gật gù, đồng ý.

“Đúng vậy! Thuộc về cường giả chứ không phải những con chuột nhắt bỏ cả quê hương để trốn đến nơi này”.

“Bổn tọa cũng đang muốn thử sức với ngươi đây, nằm dưới đất ba trăm năm liệu có tăng thêm được chút xíu thực lực nào hay không ?”.

Lương Đế mặt mũi càng đen, cách tên Long Thánh nói chuyện vẫn đáng ăn đòn như xưa. Không! Là đáng ăn đòn gấp mười lần.

Gã không đáp, từ cơ thể tỏa ra khói đen, khí thể tăng lên một cách mãnh liệt, giơ tay nhấc chân rất có phong phạm của cường giả, Ngọc Kiếm ở một bên tay biến thành màu đen.

“Giun Thánh! Mời!”. Lương Đế vừa nói vừa từ từ hạ xuống mặt đất.

Long Thánh cau mày, không ngờ tên Lương Đế này làm lão có cảm giác nguy hiểm hơn ngày xưa rất nhiều. Có vẻ tên này đã bỏ tu Linh Luân, ngược lại sử dụng phép tu tiên như thời cổ đại.

Thế nhưng Long Thánh không hề sợ hãi. Lão đưa Thần Lệnh cho Hỏa Long dưới chân, sau đó nhảy xuống mặt đất. Thân thể to lớn khủng bố đứng đối diện với Lương Thánh, sau lưng xuất hiện tám cái Linh Luân, bốn cái tím, bốn cái đen.

Không chút kém cạnh, cũng không hề yếu thế.

Long Thánh rút Hủy Diệt Phủ từ sau lưng, cầm chắc trên tay. Cây búa hai lưỡi vừa to vừa dài xuất hiện uy áp khủng kh·iếp, ánh lửa xuất hiện bao phủ lấy nó.

Mặc dù Long Thánh sử dụng chữ Long trong tên của mình nhưng rất hiếm ai biết được bản thể của lão thuộc chủng tộc gì. Có rất nhiều tin đồn hành lang nói lão là một con Hỏa Long biến thành, cũng có người bảo Long Thánh có xuất thân từ Ma Long Nhất Tộc.

Không khí xung quanh hai người vang lên âm thanh “Xoẹt! Xoẹt!”. Khí thế bọn họ đã bắt đầu giao phong.

Cho dù Ma Tộc hoặc đàn Rồng cũng đều lùi ra phía xa quan chiến, không có bất cứ một ai dám bén mảng đến phạm vi năm cây số vuông.

Bầu trời dần dần cũng bị khí thế của hai người ảnh hưởng, những đám mây biến hóa khác thường. Nếu nhìn từ đằng xa có thể thấy như mảnh trời được chia làm hai nửa, một bên đen và một bên đỏ, hai bên chẳng ai nhường ai, điểm giao thoa giữa hai Lĩnh Vực phát ra âm thanh chói tai.



Lát sau, Lương Đế đã ra tay.

Chỉ thấy thanh Ngọc Kiếm màu đen trong tay gã giơ lên cao, ngay sau đó không gian như bị nén lại, trên thân kiếm hiện lên sát khí đen ngòm.

“Cuồng Ma Hám Thiên Địa!”. Tiếng Lương Đế vang lên, trên đầu gã xuất hiện Ma Thân vĩ đại cao tới chục mét, đầu mọc hai cặp sừng, trong tay xuất hiện một thanh kiếm lớn.

Ma Thân gào lên rồi động thủ theo ý chỉ của Lương Đế, thanh Ma Kiếm cắt ngang không trung, khí thế như lôi đình vạn quân chém xuống. Sát khí thực chất bùng lên dữ dội.

Chẳng cần thăm dò, cũng không hề khinh thường.

Lương Đế mới đánh đã sử dụng tuyệt chiêu.

Long Thánh đưa mắt nhìn, sau đó nở nụ cười khinh bỉ. Gã đánh giá Lương Đế hơi cao, mặc dù khí thế rất lớn nhưng cường độ cũng chỉ ở cấp Linh Đế, không thể gây khó dễ cho lão.

Nếu ngàn năm về trước, Long Thánh có thể sợ Lương Đế bởi gã có tên Dương Minh giúp đỡ, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác biệt.

Ma Thân đã tới trước mắt, Long Thánh bình tĩnh hét: “Đệ Nhị Luân - Ma Long Phủ”.

Hủy Diệt Phủ t·ấn c·ông chứ không phải đỡ đòn. Cây búa hai lưỡi chém ngược về phía trên, cơ bắp của Long Thánh như bùng nổ, Linh Lực truyền vào lưỡi búa.

“Keng!”. Ma Thân bị sức mạnh tuyệt đối của Long Thánh đánh bay về phía sau, thanh ma kiếm cầm không vững mà rơi trên mặt đất.

Lương Đế bình tĩnh, mở miệng: “Không hổ danh Thánh Cấp cường giả, mặc dù ta đã đến Đại Thừa Kỳ nhưng đúng là không làm khó được lão”.

Long Thánh cười hềnh hệch, liếm liếm môi, hàm răng nanh dữ tợn lộ ra ngoài: “Đã rất lâu rồi bổn tọa chưa hề ăn thịt, nhưng không biết Ma Tộc các ngươi có vị như thế nào nhỉ ?”.

Lương Đế mỉm cười: “Vừa hay tại hạ cũng muốn nếm thịt Rồng”.

Sau đó gã vung tay lên, lập tức sáu thân ảnh nhảy lên, thêm sáu gã Ma Tộc đến giúp đỡ Lương Đế. Bọn chúng tỏa ra thành bảy hướng khác nhau, bao phủ Long Đế vào vị trí trung tâm.



“Trận Pháp chắc Long Thánh cũng biết, vậy hãy thử xem Ma Trận của chúng tôi xem thế nào nhé!”.

Ma Thân bay trở lại trên đầu Lương Đế, gã chắp tay niệm chú, sáu người kia cũng làm động tác tương tự.

“Thất Tinh Ma Trận!”.

Tất cả bảy người đồng thời hét lớn, ngay sau đó trên đầu hiện lên các Ma Thân không giống nhau.

Nháy mắt sau, khu vực lấy Long Thánh làm trung tâm xuất hiện một tầng trận pháp, hắc ám bao phủ không thấy rõ. Bảy Ma Thân lấp lóe một chút rồi biến mất, chúng đã nhập vào bên trong trận pháp.

Thất Tinh Ma Trận lấy nguyên lý từ tinh tú trên bầu trời, Ma Thân mạnh nhất làm mắt trận, sáu Ma Thân còn lại tạo thành hình ngôi sao sáu cánh hỗ trợ. Tác dụng chủ yếu mang tên “Trấn Sát” hóa sát khí thành những lưỡi đao vô hình, g·iết người từ bên trong cơ thể.

Lương Đế luôn rõ dù Long Thánh có thể thuộc Long Tộc nhưng trận pháp luôn là yếu điểm của gã. Tên khốn đó đơn thuần chỉ biết sử dụng sức mạnh cơ bắp để đánh nhau.

Đột ngột, một tia sáng cắt qua, Thất Tinh Ma Trận kêu “Ken két!” rồi vỡ nát thành từng mảnh vụn. Bảy Ma Thân suy yếu xuất hiện trên đầu cả bảy người.

Vẻ bình tĩnh trên mặt Lương Đế biến mất, nét cười đọng lại bên khóe miệng.

Long Thánh lại xuất hiện, lần này cơ thể khủng bố của gã đã được bao phủ hoàn toàn bên trong bộ Cơ Giáp màu đỏ, mũ giáp có hình đầu rồng, thân cơ giáp hoàn toàn cách điệu từ các chi tiết như vảy rồng và móng vuốt, sau lưng còn có một đôi cánh dơi bằng kim loại.

“Ngươi nghĩ bổn tọa sẽ lặp lại sai lầm như ngàn năm trước ? Ngươi nghĩ bổn tọa chưa hề nghĩ đến việc ngươi sẽ sử dụng trận pháp hay sao ?”.

Long Thánh bước tới, mặt đất bị gã dẫm lún xuống. Bộ Cơ Giáp này Long Thánh đã nhờ sự giúp đỡ của công ty Bách Thần chế tạo trong vòng ba trăm năm, bao nhiêu tài nguyên của Ma Long Dương đều dồn vào nó. Sức mạnh không tăng cường quá lớn nhưng điểm yếu về trận pháp của Long Thánh đã biến mất hoàn toàn.

“Hừm! Các vị đồng tộc, giúp tôi!”. Lương Đế nói, Thất Tinh Ma Trận không làm gì được Long Thánh, vậy Bách Ma Phệ Thiên Trận thì sao.

Tất cả Ma Tộc không hề quan chiến nữa mà toàn bộ bay đến, bọn chúng tạo thành vòng vây khóa chặt Long Thánh.

Tình cảnh xấu đi với quân số áp đảo nhưng Long Thánh chẳng hề lo lắng. Lão nhìn về hư không, mở mồm hét lên: “Lũ khốn! Còn tính xem kịch tới lúc nào ? Không biết giúp bổn tọa ?”.

“Hahaha! Đến đây! Đến đây! Ma Tộc người người đều có trách nhiệm tiêu diệt”. Tiếng nói vang lên, một ông lão mặc đạo bào màu xanh lục xuất hiện, trước ngực có hình Thái Cực Đồ, lão vừa vuốt râu vừa bước đi trên không trung như đất bằng. Sau đó lão bấm bấm ngón tay rồi nói tiếp: “Lão đạo bói ra con trai độc đinh của lão đ·ã c·hết trong tay các người. Vì vậy ngày hôm nay lão sẽ tiễn Ma Tộc lên đường để bồi bạn cùng nó!”.

“Đỉnh Phong Tộc Trưởng! Thực lực chỉ Đế Cấp của lão có thể xen vào chuyện này hay sao ? Lão tốt nhất nên về lo lắng cho t·ang l·ễ thì hơn. Ma Tộc cứ để bọn ta đến”. Tiếng nói khác lại vang lên, Bạch Vương dẫn theo các cường giả Bạch Hổ Nhất Tộc xuất hiện. Chỉ có năm người đi theo nhưng ai nấy đều đã đến Đế Cấp.

Đỉnh Phong lấy thanh kiếm từ bên trong Nhẫn Trữ Vật ra ngoài, mở miệng: “Bạch Vương! Dù cho hai tộc chúng ta luôn là kẻ thù, nhưng bần đạo hôm nay muốn sát cách cùng ông đồ diệt Ma Tộc. Đế Cấp thì thế nào ? Đế Cấp không thể quên mình góp chút sức để tiêu diệt tà ma hay sao ?”.