Chương 36: Lương Đế.
Bên phía Thiên Phong Đảo thực sự cũng không yếu, những bộ cơ giáp phía sau thấy thế, lập tức lùi lại kéo dãn khoảng cách. Sau đó đột nhiên đỉnh của một tòa tháp Ma Pháp sáng lên, một tia sáng đỏ trông như tia Laze phóng ra.
Tia sáng cắt qua không khí với tốc độ không tưởng, ngay khi con Bạch Tuộc còn chưa kịp chống đỡ thì nó đã trúng đòn.
Xuyên qua hai con mắt, đốt cháy cả bộ não.
“Groooo!”. Bạch Tuộc hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã ra đất, cơ thể co giật mấy cái rồi về với ông bà. Từ t·hi t·hể nó chảy ra những giọt máu đen ngòm.
Đám Ma Thú chẳng những không lùi bước với thảm trạng của đồng đội mà ngược lại còn như trở nên điên cuồng. Đủ thứ tiếng gầm vang vọng, sau đó cả đám kéo nhau leo lên bờ, từ Cá Mập cho tới Mực, từ Sao Biển Khổng Lồ cho đến những con Thuồng Luồng cỡ bự, ngay cả những con cá mà Thiên nghĩ vốn dĩ chúng sẽ chỉ sống được dưới nước cũng như thế.
Chiến đấu trên đất liền tuyệt đối không phải ưu thế của Hải Ma Thú, nhưng qua mấy ngàn năm thì bọn chúng đều có cách riêng. Chỉ thấy từng cơ thể khủng bố đột ngột thu nhỏ lại, ngay sau đó bọn chúng hóa thành hình người, trên cơ thể bao phủ áo giáp màu xanh lam. Mặc dù vẫn có những đặc điểm không thay đổi như đầu, mang, đuôi nhưng sức chiến đấu hiện tại của chúng cũng không còn bị ảnh hưởng.
Alex cầm đầu không chút hoang mang, lão vác theo cây búa chiến giáng xuống từ trên trời.
“Đệ Lục Luân - Loạn Phi Phong”. Tiếng gầm của lão vang lên, cây búa lớn cuối cùng cũng tụ lực hoàn tất. Những nhát chém tựa như vũ bão chém xuống đầu lũ Hải Ma Thú.
“Xoẹt! Xoẹt!”. Tựa như chém rau thái dưa, hàng chục con Ma Thú cơ thể hóa thành nhiều miếng văng ra khắp nơi, chỉ có số ít với thực lực mạnh mẽ cắn răng chống đỡ.
Một con Cá Mập hình người, nháy mắt phản công trở lại. Nó há cái mồm rộng của mình ra, hai cái hàm đột ngột biến lớn cắn về phía Alex.
Alex chưa kịp biến chiêu, mắt thấy gã sắp sửa tiếp xúc với Hàm Cá Mập thì hai cái tháp Ma Pháp đồng thời sáng lên. Hai tia Hủy Diệt màu đỏ trái phải bắn tới.
“Aoooo!”. Cá Mập thấy nhưng không hề chùn bước, ánh mắt đen láy hiện lên vẻ quyết liệt. Nó dùng hết sức thực hiện cú táp.
“Phập!”. Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, tia Hủy Diệt thành công cắt ngang một bên tay của Cá Mập, nhưng không thể ngăn nổi bước tiến của nó.
“Đệ Nhất Luân - Hóa Thân”. Alex khẽ niệm, tiếp theo sau đó cơ thể lùn nhỏ của gã trở nên cao lớn, áo choàng trắng của gã nứt toác. Trong nháy mắt Alex đưa tay trái ra đỡ đòn.
“Grừ!”. Cá Mập nhả cánh tay to lớn bằng kim loại ra khỏi miệng, ánh mắt nó nhìn Alex dường như không cam tâm sau đó đổ gục xuống cát.
Alex bình tĩnh, hút cánh tay kim loại của mình, nhẹ nhàng gắn lại vào khớp nối. Lúc này cơ thể gã lộ rõ ra ngoài, cả tứ chi đều đã cụt và thay thế bằng kim loại, khuôn mặt nhăn nheo già nua, hai bên mép râu mọc màu trắng bạc.
Lúc này lão không còn chú ý gì tới đám Ma Thú nữa, ngược lại lựa chọn tập trung về phía đoàn người Ma Thần vừa mới xuất hiện. Kỳ thực những màn hình Ma Pháp xung quanh đảo Thiên Phong vẫn nhìn thấy hình ảnh bên trong Lao Ngục từ đầu đến giờ.
Alex không rõ ràng sứ mệnh thực sự của Thiên Phong Lao Ngục là gì nhưng hiện tại lão biết rằng bản thân đã hoàn thành nó.
Không cần cân nhắc quá lâu. Cơ thể Alex thu nhỏ lại một lần nữa.
“Đệ Nhị Luân - Độn Thổ”.
Gã hô lên rồi chìm xuống mặt đất, gã quyết định mau chóng chuồn khỏi chỗ này bởi vì linh cảm phát ra báo động rất nhiều lần.
…..
Tiếu Thiên nhìn lên bầu trời, Lôi Kiếp lúc này sắp sửa giáng xuống một lần nữa. Từng tia sét đỏ hiện tại đang tạo thành một con Lôi Long thực sự. Ban đầu những tia sét hợp thành cơ thể, sau đó xuất hiện bốn cái móng vuốt, cuối cùng là đầu rồng.
Nó không quá hư ảo mà lại cực kỳ chân thật, từng cái vảy, từng sợi râu, các chi tiết trên khuôn mặt trông như một sinh linh thực thụ.
Sau cùng, Lôi Long mở bừng hai mắt đỏ như máu. Tiếng rồng gầm vang vọng không trung.
Hiện tại Tiếu Thiên không còn có cảm giác áp lực nặng nề như trước, nhưng cậu lại cảm thấy bản thân hẳn phải c·hết nếu tiếp xúc với nó.
Lôi Long lao xuống, từng tia sét đỏ bọc xung quanh cơ thể đốt cháy bầu trời, không gian vang lên âm thanh kẽo kẹt như chuẩn bị nứt ra.
Đúng lúc này, Ma Thần đột nhiên nhảy lên không trung, chắn trước đường của Lôi Long. Ánh mắt Lôi Long trừng lớn, như khinh bỉ một con bò sát nho nhỏ.
Ma Thần nhoẻn miệng cười, sau đó há miệng hút.
“Graoooo!”. Lôi Long phát hiện bản thân mình không thể khống chế, nó không thể tự chủ lao vào miệng của Ma Thần.
Cơ thể to lớn hàng trăm mét bỗng nhiên từ từ hóa nhỏ, Lôi Long thực sự biến mất.
“Xoẹt! Đùng”. Một t·iếng n·ổ vang lên, cơ thể Ma Thần bật máu, trường bào khoác xuất hiện từng vết rách nhưng gã vẫn nở nụ cười sáng lạn vỗ vỗ bụng mình.
“Thật sảng khoái!”.
Ma Thần thì thầm. Ngay sau đó những Linh Luân còn đang lơ lửng sau lưng gã nhập vào cơ thể.
Linh Luân là Bản Ngã của mỗi một sinh linh, thông thường nếu cố gắng hấp thu Linh Luân của kẻ khác chỉ có một kết cục duy nhất là bạo thể mà c·hết. Chẳng hiểu vì sao Ma Thần lại có thể cưỡng ép chúng nó hòa hợp với mình.
Chốc lát sau, từ đám mây đen trên trời vang lên tiếng hét phẫn nộ. Đạo đã bị Ma Thần thành công chọc giận.
Ma Thần không hề quan tâm, gã đưa mắt nhìn đám mây đột nhiên to ra gấp ba mà hứng thú cười. Tiếp theo sau đó gã bay lên, xông thẳng vào đám mây.
Từng tia sét đỏ xuất hiện, trút xuống cơ thể của Ma Thần nhưng chẳng mảy may làm gã suy suyển.
“Bạn cũ! Trở thành Đạo có vui không ? Nhất Ma ta đến thăm ngươi đây!”.
…..
Tiếu Thiên nhìn lên bầu trời, há hốc mồm hỏi Hệ Thống: “Cho hỏi chút! Tôi có phải là nhân vật chính hay không ?”.
Hệ Thống có chút ngại ngùng nhưng vẫn thành thật đáp: “Thì đúng! Ký Chủ có Hệ Thống phò trợ”.
Tiếu Thiên cô đơn cúi đầu, trong lòng khóc không ra nước mắt.
“Nếu vậy sao tôi không ngầu như hắn ? Cũng không bật Hack điên cuồng giống hắn ?”.
Hệ Thống an ủi: “Yên tâm, cậu mới trùng sinh chưa tới một tháng. Trăm năm sau kiểu gì Ký Chủ cũng ngầu hơn hắn”.
Tiếu Thiên lau đi khóe mắt, ít nhất hiện tại nguy cơ của cậu đã qua, cậu nghiêm túc hỏi: “Tôi có khả năng giúp Đỉnh Sơn sống lại hay không ?”.
“Có thể! Chỉ cần Ký Chủ đừng từ bỏ là được! Sức mạnh của Hệ Thống rất lớn, không có điều gì là không thể”.
“Được!”. Tiếu Thiên gật đầu, cậu sẽ xếp việc hồi sinh người đồ đệ Đỉnh Sơn làm ưu tiên hàng đầu, nhất định phải làm cậu ta sống lại.
“Mà khoan cái đã! Hiện tại làm sao trốn ?”.
Thiên nhớ tới việc mấu chốt, bên cạnh cậu hiện tại là một trăm Ma Tộc vừa sống lại, bọn chúng lặng lẽ đứng đó nhưng luôn chú ý đến cậu. Ngoài ra cậu còn bị Ma Nô đầu lĩnh phong ấn không gian chung quanh, cơ thể cứng ngắc không thể làm gì.
“Điểm danh vọng của Ký Chủ hiện tại sắp cán mốc hai mươi triệu. Rất nhiều thứ có thể trao đổi để rời đi!”.
Tiếu Thiên gật gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh muốn tìm kiếm đám đồ đệ, cũng không biết hiện tại bọn chúng thế nào.
…..
“Lương Đế! Lăn ra đây cho bổn tọa!”. Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, ngay sau đó phương xa đảo Thiên Phong đột ngột xuất hiện một đám Long Tộc. Dẫn đầu là một Hỏa Long to gấp đôi Ngao Ngao. Trên đầu nó một thân ảnh cao to đứng thẳng, nửa thân trên trần trụi với cơ bắp cuồn cuộn, râu tóc lòa xòa trước gió, trong tay cầm một vò rượu, sau lưng đeo một thanh búa hai lưỡi.
“Kaido ?”. Thiên lẩm bẩm nói, cậu cảm thấy tạo hình này có chút quen thuộc, đừng nói gã này là Long Thánh trong truyền thuyết.
Một thân hình trong đám Ma Tộc tà tà bay lên, chỉ chốc sau đã đứng đối diện với Long Thánh. Người này nom ở tuổi trung niên, trên thân khoác một bộ hoàng bào màu đỏ tím, bên hông giắt ngọc bội, tay cầm theo một thanh Ngọc Kiếm.
“Long Thánh! Đã lâu không gặp!”. Lương Đế mở miệng, bình tĩnh chào hỏi.
Long Thánh ra hiệu cho đám Long Tộc dừng lại, sau đó nghi hoặc hỏi: “Bổn tọa nhớ ngươi đã đi bán muối ba trăm năm trước, làm sao để sống lại được ?”.
Vừa nói Long Thánh vừa chỉ tay xuống những Ma Tộc phía dưới: “Thêm nữa các ngươi có truyền thống một trăm năm truyền ngôi một lần, mấy tên khoác hoàng bào từ đâu xuất hiện ?”.
Lương Đế cười xòa, hỏi: “Vậy Long Thánh có biết tiền thân của Thăng Long Vương Triều từ đâu mà ra không ?”.
Long Thánh lắc lắc đầu, không quá chắc chắn nói: “Ta từng nghe phụ thân nói các ngươi từng là một tông môn lớn từ trước Khai Luân Kỷ, chẳng biết điều đó thật không ?”.
“Đúng vậy! Trước kia gọi Thăng Long Ma Môn, bọn ta tồn tại ở Cổ Ma Đại Lục, sau chiến loạn thua chạy phải rút về mảnh đất cằn cỗi này”.
“Thế các ngươi sống lại có mục đích gì ?”.
“Chiếm lấy thế giới này, biến tất cả sinh linh thành Ma Nô, chúng ta rồi sẽ trở thành Thần”.
Long Thánh hơi kỳ quái, lại hỏi: “Sao ngươi thành thật như vậy ? Không sợ người khác biết ý đồ của mình ?”.
Lương Đế đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, tiếng cười vui vẻ gần như đê tiện vang khắp không trung. Gã không còn giống một vị hoàng đế mà ngược lại trông như tiểu nhân đắc chí.
“Long Thánh ngài nghĩ mình còn có thể sống sót ra khỏi chốn này ? Tất cả Hải Ma Thú dưới trướng, kể cả bọn Long Tộc kia cũng đều sẽ trở thành Ma Nô của ta!”.
Long Thánh nốc một ngụm rượu, sau đó vuốt vuốt trán. Gã đưa ngón tay to lớn của mình chỉ chỉ về màn hình Ma Pháp phía trước.
“Chứ ngươi nghĩ thứ kia là gì ? Hiện tại lời nói của ta và ngươi đều đã được cả Thần Luân Đại Lục biết rõ ràng”.
Lương Đế quay qua nhìn, chợt phát hiện bên trong xuất hiện gương mặt ngạc nhiên của chính bản thân mình.
Ừ nhỉ! Thứ này là gì ?
Tiếu Thiên đứng phía dưới, Thần Lệnh giơ lên cao chiếu về vị trí của Long Thánh. Cậu đã thoát khỏi trói buộc nhờ Phá Kén mà mình đổi được.