Chương 35: Ma Thần.
“Xin chào mọi người! Lại là tôi đây! Bên trong Thiên Phong Lao Ngục cất chứa một bí mật rất lớn. Các tù nhân đều đã bị Ma Hồn điều khiển!”.
Tiếu Thiên vừa nói vừa chạy, Thần Lệnh được cậu đưa ra phía trước để ghi lại hình ảnh.
Không gian xung quanh hoang tàn quạnh quẽ, trên đầu âm thanh chát chúa vang lên liên tục.
“Xoẹt! Đùng!”. Tia sét thứ hai đã đánh xuống, Thiên có cảm giác nó mạnh gấp mười lần tia sét đầu tiên. Bầu trời hư ảo của Hỏa Lao như bị nó mở ra, từng tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống.
Không dám dừng lại một chút nào, Hắc Ám Thân Pháp được thôi động đến cực hạn, Linh Lực trong cơ thể xoay tròn mỗi lúc một nhanh.
Thiên cuối cùng đã tiến vào Thổ Lao, ngay lập tức cậu không dừng lại mà chạy về phía Kim Lao.
Tia sét tạm thời không còn giáng xuống, nhưng Thiên biết nó đang tích súc lực lượng. Áp lực lên cơ thể cậu mỗi lúc một nhiều, từng tế bào rung lên bần bật. Thiên có cảm giác lần thứ ba có thể cậu sẽ phải c·hết.
Bản năng cầu sinh, khao khát được sống bùng lên dữ dội. Thiên cắm đầu cắm cổ chạy tới trước.
May mắn cửa vào của Kim Lao lại gần hơn các tầng khác.
“À! Tôi lỡ vi phạm Lời Thề Thiên Đạo, đâm ra bị trừng phạt. Có lẽ là tôi sẽ phải c·hết, nhưng trước lúc đó tôi muốn cho các bạn thấy được chân diên mục của tòa Lao Ngục này”.
“Nghe đồn nó đã được xây dựng 1000 năm về trước bởi Thiên Long Vương Triều, nếu như vậy thì họ đang m·ưu đ·ồ điều gì ? Vì sao trong này lại xuất hiện Ma Nô ?”.
“Ai không biết thì Ma Nô được sinh ra từ Ma Tộc ở Cổ Ma Châu từ kỷ nguyên trước. Nghe nói là một bí pháp giúp cho Ma Tộc khống chế các sinh linh khác và biến họ thành nô lệ”.
“À! Nhìn kìa!”.
Thiên nói rồi đưa Thần Lệnh đến trước mặt, trong tầm mắt đám Ma Nô đang co chân lên, điên cuồng chạy về phía trước như muốn thoát khỏi cậu.
Thiên lập tức rút ngắn khoảng cách, tiếp cận bọn nó, đám Ma Nô dường như rất sợ những tia sét đến từ Đạo, tuyệt nhiên không có đứa nào dám dừng lại. Đằng xa có thể thấy Huyền Kim cõng theo Bạch Vân và Phượng Tiên chạy như điên.
“Haha! Nhìn xem đi! Mắt đen u ám, cơ thể không còn linh hoạt mà hơi cứng ngắc, đặc biệt chẳng còn tồn tại Linh Luân, trong miệng kêu những âm thanh không giống tiếng người. Đó chính là biểu hiện của Ma Nô”.
“Nhắc mới nhớ! Khi nãy bất kỳ ai bị khống chế! Linh Luân của họ đều tự động xuất hiện rồi nhập vào mặt đất! Tôi cũng không rõ lý do”.
Càng chạy càng nhanh, cuối cùng trước mặt đã xuất hiện một cánh cổng dịch chuyển. Đám Ma Nô với Huyền Kim dẫn đầu lập tức tiến vào bên trong, Thiên không một chút chần chờ cũng đi theo.
Trước mắt lóe lên một chút, Thiên đã xuất hiện ở Mộc Lao. Chỉ thấy nơi này rất nhỏ bé, chính giữa có một Tế Đàn cao lớn. Bên trên một người đàn ông cơ bắp lặng lẽ ngồi, dưới mông là ghế được tạo thành từ hàng chục sợi dây xích.
Đám Ma Nô vừa tiến vào, ngược lại là không còn gào thét hoảng sợ, tất cả đều cung kính quỳ xuống đất, cúi thấp đầu.
Không khí âm trầm quái dị.
Người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt u ám nhìn về phía Tiếu Thiên làm cậu giật thót. Thiên có cảm giác cậu như đang đối diện với một con quái vật. Mồ hôi lạnh không nhịn được chảy ra, áp lực từ Lôi Kiếp còn không mạnh bằng người này. Bàn tay Thiên nắm chặt, cố gắng giơ lên Thần Lệnh để ghi hình người đàn ông.
“Ông là ai ?”. Thiên cố gắng làm bản thân trấn tĩnh, lôi một điếu thuốc ra đưa lên miệng.
Ông ta không hề trả lời ngay, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên.
“Chạy đi! Người đó ở Đế Cấp!”. Hệ Thống đột nhiên lên tiếng.
Thiên không phải không muốn chạy, nhưng cậu nhận ra không gian xung quanh mình đã bị một sức mạnh kỳ lạ khống chế. Cơ thể như chìm vào một vũng lầy, chân tay nặng như đeo chì.
“Ma Nô!”. Tiếng nói trầm thấp vang lên. Người đàn ông lúc này đã đứng lên, vươn vai làm những động tác khởi động.
Đây là lần đầu cậu thấy một Ma Nô có thể tự chủ nói chuyện.
Đúng vào lúc này. Có vẻ như Lôi Kiếp đã tích súc đủ lực lượng. Một t·iếng n·ổ vang lên ngay trên đầu.
Tia sét đỏ lần này như một cột sáng lớn, cường độ gấp mười lần tia sét thứ hai, nó một lần đánh tan bốn tầng lao ngục phía trên thành hư vô, sau đó thoáng tiếp xúc đến tầng thứ năm lao ngục mới dừng lại.
Mồ hôi Tiếu Thiên đổ ra như tắm, cậu vừa có cảm giác như vượt qua quỷ môn quan một lần. Trong óc cậu đột ngột vang lên tiếng gầm phẫn nộ, nó như xa như gần, như đến từ hư không vô định.
Cả ba lần, Đạo không thể tiêu diệt được sinh linh vi phạm lời thề, nó đang giận giữ.
Thiên nghe nói rằng Lôi Kiếp tổng cộng có bảy lần, cường độ lần sau gấp mười lần trước, nếu như thành công sống sót qua thì sẽ được Đạo tha thứ.
Mặc dù là như vậy, nhưng trong lịch sử từ xa xưa đến hiện tại, người chống đỡ được nhiều tầng Lôi Kiếp nhất cũng chỉ bốn lần.
“Ting! Danh vọng đã đạt mốc 10 triệu, đề nghị Ký Chủ mua Cổng Dịch Chuyển để rời khỏi đây!”.
Thiên nghe giọng của Hệ Thống liền trầm mặc, nhờ việc truyền hình trực tiếp của cậu mà điểm danh vọng đã tăng theo cấp số nhân, nhưng lúc này rời đi thì cực kỳ không khôn ngoan.
“Cảm ơn! Ma Thần tái xuất cần một ít Lôi Kiếp để tẩy rửa thân thể. Ngươi xuất hiện vừa đúng lúc!”. Ma Nô đầu lĩnh lên tiếng.
Thiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra thì có tiếng động vang lên từ dưới chân cậu.
Ngay sau đó tất cả Ma Nô đang quỳ dưới đất đột nhiên nổ tung như những đóa hoa máu, máu thịt không văng ra xa mà lập tức nhập vào nhau tạo thành một dòng chảy rất lớn, sau đó dòng chảy tự động chui vào cổng dịch chuyển đến tầng tiếp theo của Lao Ngục.
Kể cả Phượng Tiên hay Huyền Kim cũng không thoát khỏi kết cục thảm thương. Trong tầm mắt của Thiên chỉ còn mỗi Bạch Vân còn tồn tại, dù rằng cơ thể vẫn quỳ nhưng cái đầu mèo của nó vặn vẹo quái dị như đang đấu tranh từ bên trong.
Chốc lát sau, âm thanh ầm ỹ cũng biến mất. Từ cánh cửa dịch chuyển kết nối giữa hai tầng đột ngột bước ra một đám người quái dị.
Trên thân cả đám đều mặc hoàng bào, đầu đội vương miện, gương mặt trắng bệch như n·gười c·hết, hai mắt mở ra mang theo màu đen quỷ dị.
Người đàn ông trên Tế Đàn đột ngột quỳ mọp xuống đất, hướng về gần một trăm bóng người thi lễ.
“Cung nghênh các vị tiên hiền!”.
“Miễn lễ!”.
Những người đó xua tay, giọng nói kỳ quái khàn đặc giống như rất lâu chưa mở miệng phát ra từ cổ họng.
Tình huống kỳ lạ vẫn chưa hề kết thúc. Một trăm người bước ra, sau đó xếp thành một hàng dài, quỳ một chân trên đất, tay phải đặt lên ngực trái.
“Cung nghênh Ma Thần hiện thế!”.
Âm thanh dữ dội to rõ vang lên. Tiếu Thiên trong đầu chỉ toàn là dấu chấm hỏi, cậu không hề biết lúc này toàn bộ những người xem truyền hình trực tiếp trên toàn Đại Lục chấn động đến không thể thốt nên lời.
Gần trăm người, thật ra là xác c·hết sống lại đều đã từng làm Hoàng Đế của Thăng Long Vương Triều. Người mặc hoàng bào màu đen trang trọng nhất quỳ ở đầu tiên còn là tổ tiên khai quốc, trong truyền thuyết đã mở ra chín Linh Luân, đẳng cấp tiếp cận Thần Linh.
Từng tia sáng rực rỡ đến chói mắt xuất hiện.
Chỉ thấy các hoàng đế tự nhiên tách ra một con đường, từ bên trong cổng dịch chuyển một thanh niên khoan thai bước ra.
Người này trạc hai mươi tuổi, mái tóc hồng sắc rủ xuống ngang vai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai với cặp mắt đỏ rực, chính giữa trán còn có một vết sẹo hình chữ thập. Anh ta khoác một bộ trường bào màu đen, tay phải cầm theo một cái quạt giấy. Từng bước đi hiện lên phong thái tiêu diêu tự tại.
Quá đáng nhất chính sau lưng anh ta có hàng trăm Linh Luân đủ màu sắc lấp lánh, chúng xếp thành từng hàng từng lớp gọn gàng. Suýt chút nữa vẻ ngầu lòi khi ra sân của Ma Thần làm Tiếu Thiên mù mắt chó.
Đã thế cậu còn đang truyền hình trực tiếp cho cả Đại Lục xem.
Ma Thần mỉm cười nhìn Tiếu Thiên, sau đó ánh mắt như xuyên qua không gian nhìn về Lôi Kiếp vẫn đang tích súc lực lượng trên bầu trời bên ngoài.
Không nói một lời nào, Ma Thần vung tay lên đập tan Mộc Lao, từng mảnh vỡ còn chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành bụi mịn. Sau đó anh ta khẽ nâng tay phải, mặt đất dưới chân đôn lên cao với sức mạnh bá đạo của Ma Thần, chẳng mấy chốc đã tương đồng với mặt đất của Đảo Thiên Phong.
Lần đầu tiên kể từ khi trùng sinh, Tiếu Thiên được dịp quan sát bầu trời của Thần Luân Đại Lục.
Mặc kệ đám mây màu đen to khủng bố với những tia sét đỏ đang ở trên đầu, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Đại Lục này có tới ba Mặt Trời bay lơ lửng ở ba phía khác nhau, từng tia nắng dịu nhẹ chiếu xuống. Xung quanh là nước biển màu xanh lam, sóng vỗ rì rào, từng cơn gió mang theo vị mặn của đại dương.
Phong cảnh nên thơ hữu tình, Tiếu Thiên đáng ra nên tận hưởng điều này. Nhưng đáng tiếc hiện tại trên Đảo Thiên Phong cũng đang diễn ra những cuộc tranh đấu.
Chỉ thấy từng bộ cơ giáp đen ngòm đang đánh nhau cùng những Hải Ma Thú trồi lên từ dưới biển với sự dẫn dắt của một tên lùn cầm búa.
Mùi máu tanh gay mũi, tiếng gào thét kèm theo những t·iếng n·ổ ầm ĩ chát chúa.
Xung quanh đảo Thiên Phong vốn dĩ được bao phủ bởi những vách đá dựng đứng nhưng lúc này phía cảng biển đã có những con Hải Ma Thú leo lên. Tiếu Thiên không biết tên gọi chính xác của chúng nó là gì, chỉ biết con dẫn đầu trông như một con bạch tuộc khổng lồ với hàng trăm xúc tu vung vẩy khắp nơi, dễ dàng phá tan hàng phòng ngự được q·uân đ·ội của đảo Thiên Phong tạo ra.
Từng bộ cơ giáp nếu để nó bắt được, sau đó sẽ bị xúc tu quấn lấy, dễ dàng nghiền thành những mảnh vụn kèm theo máu thịt bên trong.