Chương 34: Quyết Tâm.
“Đạo” hay còn được tu sĩ kính trọng gọi với tên “Thiên Đạo” một tồn tại hư ảo, không thấy được, không sờ được nhưng mọi tu sĩ đều biết rằng Đạo thực sự tồn tại.
Thiên Đạo thực chất là gì không một ai biết rõ, chỉ biết ngài như một vị Phán Quan trên chín tầng trời, lặng lẽ quan sát thế giới này và giáng xuống trừng phạt đối với những ai làm trái với Lời Thề.
Thiên Đạo dường như không có mắt và cũng chẳng để ý đến đúng hay sai.
Từng có một lời đồn đại từ xa xưa, nếu như bất cứ một ai có thể hiểu được Đạo, sinh linh đó sẽ trở thành Thiên Đạo kế tiếp.
…..
“Ting! Ký Chủ thành công đổi được Cổng Dịch Chuyển, danh vọng còn thừa 2.087.045”.
“Làm đi!”. Thiên đưa mắt nhìn đến Độc Cô Kiếm đang ở giữa trùng vây, mặc dù anh ta rất mạnh mẽ nhưng đến hiện tại trên người đã thấm đẫm máu tươi, chỉ không biết rằng vì sao vẫn chưa bị Ma Hồn khống chế.
Hệ Thống không đáp lời.
Kế tiếp chỉ thấy đột nhiên xuất hiện bốn cột sáng chính xác phủ xuống bốn người mà Tiếu Thiên chỉ định, đánh văng tất cả kẻ địch qua một bên.
Độc Cô Kiếm nhìn về phía Thiên. Gương mặt vốn lạnh lùng nay đã dính đầy v·ết m·áu, đôi mắt nhấp nháy như muốn nói điều gì đó.
“Các bạn! Tạm biệt!”. Thiên lẩm bẩm nhìn bốn người.
“Không! Chủ nhân!”. Tiếng nói của Phi Dương truyền tới, gã ngạc nhiên nhưng không thể chống lại tác dụng của Cổng Dịch Chuyển. Khóe mắt Phi Dương không nhịn được rơi ra hai giọt nước mắt, dù rằng chỉ mới gặp Thiên một quãng thời gian ngắn nhưng ông ta thực sự nể phục cậu.
Không nói những khả năng kỳ lạ của Tiếu Thiên, chỉ riêng thái độ tôn trọng cậu đã dành cho mọi người cũng thắng được hảo cảm của gã. Phi Dương tuổi đời cũng không nhỏ, chưa khi nào gã lại gặp một con người tuyệt vời như vậy. Kính trên nhường dưới, đối xử bình đẳng với tất cả. Ngay cả khi có khả năng chạy trốn cũng không vứt bỏ mọi người, ngược lại còn tự mình giúp đỡ thuộc hạ rời đi.
“Đừng c·hết!”. Để lại một câu như vậy, Phi Dương cùng ba người còn lại đã được truyền tống vượt qua không gian.
…..
Tiếu Thiên châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, áp lực càng ngày càng gia tăng. Cậu có cảm giác trên bầu trời dần xuất hiện một đám mây đen siêu siêu lớn, sẵn sàng giáng những tia sét đỏ xuống bất cứ lúc nào để tiêu diệt cậu.
Rít một hơi thật dài để tiếp thêm dũng khí, Tiếu Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, cậu phát hiện đám Ma Nô hình như cũng sợ Đạo, bọn chúng không còn hung hăng như lúc nãy, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt đen u ám xuất hiện vẻ kiêng kỵ.
“Hình như …”. Trong đầu Thiên đột ngột dâng lên một suy nghĩ điên cuồng, cậu đã có cách để cứu các học trò.
Không chần chờ gì thêm. Thiên triệu hồi Linh Luân duy nhất của bản thân, Linh Lực truyền xuống hai chân. Cậu lập tức sử dụng Hắc Ám Thân Pháp mà bản thân đã từng truyền thụ cho Đỉnh Sơn.
Thân ảnh Tiếu Thiên hóa thành một làn khói đen, Hắc Ám Thân Pháp được sử dụng với đẳng cấp Siêu Thoát, Tiếu Thiên không quan tâm Ma Nô xung quanh lập tức tiến về tầng thứ ba.
Đám quái vật không dám t·ấn c·ông cậu, ngược lại còn tránh qua hai bên nhường đường.
Khung cảnh trôi về phía sau rất nhanh, xuyên qua Thổ Lao, Tiếu Thiên thấy được ba đồ đệ đầu tiên của mình đã biến thành Ma Nô, cậu còn thấy được ả Ngục Chủ đã bị mình chém đầu.
Gạt đi nước mắt đã chực tuôn ra, Tiếu Thiên cắn răng lao như bay, cuối cùng đã về Thủy Lao tầng một. Áp lực phủ xuống cơ thể cậu ngày một to lớn.
“Hệ Thống! Cho tôi mua nợ Phong Ấn Trận, có dịp trả sau!”.
Hệ Thống chỉ chần chừ một lúc, sau đó vang lên âm thanh: “Ting! Chủ Ký Sinh nhận được Phong Ấn Trận, danh vọng âm 1.000.000”.
Một Trận Bàn hình tròn xuất hiện trong tay Tiếu Thiên, cậu nhìn trời mỉm cười, sau đó hài lòng gật gật đầu.
“Cảm ơn!”.
“Sử dụng Triệu Hồi!”. Tiếu Thiên mặc niệm trong lòng. Ngay sau đó, 52 đồ đệ mà cậu đã thu nhận đột ngột xuất hiện bên cạnh cậu, còn có cả Ngao Ngao, tất cả bọn họ đều đã bị biến thành Ma Nô.
“Graooo!”. Vừa hiện ra, đám Ma Nô đã thay nhau gào thét, bọn chúng đang ở giữa trung tâm của Lôi Kiếp, sự chấn động tràn ngập từng tấc tế bào, Linh Đài như thực sự muốn vụn vỡ.
“Phong Ấn!”. Tiếu Thiên hét lớn, sau đó Trận Bàn trong tay bay v·út lên cao. Một giây sau, phạm vi xung quanh cậu năm mươi mét đã bị khóa cứng, động tác của đám Ma Nô dừng lại tại chỗ, không có bất cứ một ai có thể hành động hay lên tiếng. Đôi mắt u ám của chúng chuyển động nhìn về phía cậu.
Tiếu Thiên đang đánh cược, rằng Ma Hồn sẽ rời khỏi cơ thể của các đồ đệ và Ngao Ngao bởi vì cậu không hề khóa Linh Hồn chúng. Còn nếu chúng nhất quyết không chịu đi, Thiên sẵn sàng cùng bọn họ đi chầu Diêm Vương.
Cậu biết nếu phải lựa chọn, các đồ đệ chắc hẳn cùng không muốn rơi vào hoàn cảnh sống không bằng c·hết kiểu này. Cơ thể là của bản thân nhưng bản thân không có quyền điều khiển, cách sống còn tệ hơn cả sống thực vật.
C·hết vĩnh viễn không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tồn tại.
Không gian xung quanh vang lên âm thanh “Kẹt! Kẹt!” áp lực gia tăng mãnh liệt. Loáng thoáng trên không trung bắt đầu vang lên những âm thanh “Đì! Đùng”. Thiên có cảm giác cho dù bản thân có đi tới đâu cậu cũng sẽ đón nhận những tia sét dữ dội từ Lôi Kiếp.
Đè nén đến mãnh liệt, từng tấc tế bào run lên, chưa bao giờ Thiên cảm nhận c·ái c·hết gần với mình đến như vậy.
Đột ngột, từng làn khói đen thoát ra từ mũi của các đồ đệ, chúng hóa thành những gương mặt đen rồi cố gắng bay ra khỏi phạm vi xung quanh Tiếu Thiên, không kịp giương nanh như mọi lần.
Tiếu Thiên mừng rỡ, lập tức dừng lại Phong Ấn. Trận Bàn rơi xuống trở lại trong tay cậu.
“Tiểu Ngao! Sau khi Lôi Kiếp đánh xuống, có lẽ Thiên Phong Lao Ngục sẽ mở ra một lỗ hổng lớn. Tôi cần mọi người lập tức rời khỏi đây!”.
“Chủ nhân! Ngài ....”. Ngao Ngao cố gắng bò lên, một bên cánh của nó vĩnh viễn đã biến mất, sự đau đớn không thể nào diễn tả thành lời. Ánh mắt nó không quan tâm thương thế, chỉ nhìn chằm chằm vào người chủ nhân trước mặt.
“Sư phụ!”. Cá Sấu hô to, không nhịn được lao tới ôm lấy Tiếu Thiên, Đồ Tể và Anh Vũ đứng cạnh cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng.
Tiếu Thiên tiếp nhận cái ôm vội vã của đồ đệ, cảm giác trong lòng an ủi đôi chút. Cậu phát hiện Thần Lệnh đang treo lủng lẳng trên người Cá Sấu, Thiên lập tức đoạt nó vào tay.
Sau đó Thiên nghiêm túc nói: “Mau đi thôi! Anh Vũ là thủ lĩnh, mọi người phải tuyệt đối nghe lời cậu ta!”.
Thiên nhìn về phía Anh Vũ, theo đánh giá bản năng thì trí thông minh của người học trò này cao nhất, xứng đáng cầm đầu. Nếu như còn Đỉnh Sơn …
Anh Vũ ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe nhận mệnh: “Sư phụ yên tâm, con có thể thề sẽ giúp đỡ mọi người ra khỏi đây!”.
“Đi thôi! Đừng dây dưa dài dòng!”. Thiên hét lớn, cậu cảm giác Lôi Kiếp ngày càng gần.
“Sư phụ! Ngài bảo trọng!”. Anh Vũ hét lớn, sau đó quay lưng đi, vung tay lên: “Tất cả xuất phát!”.
Đám đồ đệ còn lại tuy không nói rõ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiếu Thiên cũng bao hàm rất nhiều thứ. Cảm kích, thương tiếc, tôn trọng …
“Chủ nhân! Cảm ơn ngài! Tiểu Ngao hứa sẽ giúp đỡ các học trò của ngài sống sót trở về quê hương!”.
…..
Tiếu Thiên lặng người nhìn đám đồ đệ khuất tầm mắt, sau đó rút ra một điếu thuốc, cậu đang ước phải chi hiện tại được nghe một bản nhạc hào hùng thì tốt biết mấy ? Thiên nghĩ điều đó sẽ làm c·ái c·hết của cậu trở nên ý nghĩa.
Vứt điếu thuốc cuối cùng xuống mặt đất, bây giờ cậu muốn tiêu diệt đám Ma Nô càng nhiều càng tốt.
Ánh mắt Thiên lóe lên vẻ quyết liệt.
Hắc Ám Thân Pháp lại được cậu khởi động, Thần Lệnh nắm chắc bên tay.
Thân ảnh Tiếu Thiên hóa thành một làn khói, lập tức lao đi như bay.
…..
Vừa mới đặt chân tới Hỏa Lao quen thuộc. Đột nhiên trên bầu trời vang lên một âm thanh dữ dội, Lôi Kiếp đã giáng xuống tia sét đầu tiên.
“Đoàng! Ầm!”. Thiên không thấy được hình dạng của nó như thế nào, cậu chỉ biết nó chưa hề gây được tổn hại cho cậu, hình như thứ dính tai ương là Thiên Phong Lao Ngục.
Lệnh Thần trong tay đột nhiên bắt được tín hiệu sáng bừng lên.
Thiên không hề chần chờ một chút nào liền khởi động chế độ truyền hình trực tiếp.
…..
Đảo Thiên Phong.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện Kiếp Vân bảy màu lấp lóe từng tia sét đỏ. Thứ đó ai cũng biết là sự trừng phạt khi vi phạm Lời Thề Tâm Huyết, nhưng mà …
Alex hiện tại chỉ muốn lôi mười tám đời tổ tông của kẻ đã tạo nên Lôi Kiếp hỏi thăm một lượt rồi lại một lượt. Nếu như bình thường có lẽ gã sẽ hứng thú cười xòa rồi nhìn xem Lôi Kiếp giáng xuống.
Nhưng hiện tại hắn đang ở trong Thiên Phong Lao Ngục, trên trời còn mở ra Trận Pháp Phòng Thủ của cả đảo.
Nên tắt hết trận pháp, sau đó mặc kệ lao ngục bị hủy diệt, hay cứ mở ra để giúp tên khốn nạn đó chống đỡ Lôi Kiếp ?
“Ngục Chủ!”. Một gã Phó Ngục bên cạnh muốn nói lại thôi, trên bầu trời từng tia sét đỏ thẫm đã bắt đầu ngưng tụ.
Alex thở dài, đưa mắt nhìn ra quang cảnh xung quanh đảo. Sóng biển vỗ rì rào, không có một chút bất thường nào cả nhưng lão hiểu đó chỉ là yên bình trước giông bão. Linh Niệm của Alex không dưới mười lần đã bắt được những thân ảnh lén la lén lút phía ngoài.
“Thôi! Tắt đi Trận Pháp Phòng Thủ đi!”. Alex ra lệnh.
Gã Phó Ngục gật gật đầu rồi bay về phương xa, lát sau ánh sáng từ mười tám tòa tháp xung quanh đảo được rút lại. Trận Pháp Phòng Hộ đã được thu hồi.
Tia sét trên trời ngưng tụ mỗi lúc một nhanh, sau đó đột nhiên bổ xuống một cột sáng thô to.
“Ầm! Đoàng!”. Trong không gian chỉ còn duy nhất một màu sắc đỏ tươi, tầng sát khí bao phủ Thiên Phong Lao Ngục tựa như mảnh giấy bị xé toạc.
“Gia tăng phòng thủ! Tao muốn ngay cả một con ruồi cũng không thể rời khỏi đảo!”. Alex ra lệnh. Ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc về tòa lao ngục màu đen đã bay mất nóc.