Chương 33: Đạo.
Thành Thăng Long.
Hướng Vấn Thiên đứng trên đài điểm binh, phía dưới là ba Quân Đoàn hàng ngũ chỉnh tề.
Hổ Báo Quân mặc áo giáp màu đen, Thần Phong Quân mang giáp nhẹ màu trắng, bắt mắt nhất chính là Thăng Long Quân, q·uân đ·ội chủ chốt của Thăng Long Vương Triều với trang phục vàng kim.
Không khí nghiêm túc lặng lẽ, từng người lính uy nguy oai hùng sừng sững như những tháp sắt, không có bất cứ một tạp âm nào.
Hướng Vấn Thiên nhìn q·uân đ·ội phía dưới hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu thực hiện nghi thức xuất binh.
Đầu tiên là thắp nhang cầu nguyện các bậc tiên tổ khai quốc, sau đó cầm một chén rượu to lớn vẩy xuống phía dưới để chúc phúc cho các chiến binh. Cuối cùng chính là quỳ xuống hướng về phía hoàng cung lơ lửng nơi xa để chào bậc đế vương.
Tuần tự hoàn thành tất cả, Hướng Vấn Thiên cầm lấy Huyết Thương của bản thân giơ lên trời, ngắn gọn thốt ra hai chữ: “Xuất phát!”.
Từng binh sĩ dậm một chân xuống đất, sau đó làm động tác chào.
…..
Hoàng Cung, Thư Phòng.
“Bệ hạ! Hướng Nguyên Soái đã xuất phát! Ngài thực sự muốn … ?”.
Tể tướng Chu Nguyên cung kính hồi báo.
Long Đế ngồi trên ghế, rót hai ly trà, sau đó bình tĩnh đáp: “Đúng! Ba Quân Đoàn mạnh nhất Vương Quốc, đã đến lúc chúng thực hiện nghĩa vụ của bản thân”.
Chu Nguyên gật đầu, sau đó nói nhỏ: “Cung chúc Ma Thần tái xuất!”.
Long Đế khẽ cười, ánh mắt như muốn xuyên qua lãnh thổ của mình, ông ta cũng nói: “Cung chúc Ma Thần tái xuất!”.
Long Đế khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó ra lệnh: “Khởi hành đi! Chúng ta cũng nên tới đó!”.
“Vâng! Thưa bệ hạ!”.
…..
Trên bầu trời Thăng Long Thành vang lên âm thanh chấn động rầm rĩ, ngay sau đó Hoàng Cung to lớn từ từ di động về phương xa, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên và âm thanh ngạc nhiên của bách tính.
Minh Nhật cũng ở trong đám người, gã cùng Lam Vy ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó lấy từ trong người ra một cái Lệnh Bài màu tím.
“Hoàng Cung bay tới Đảo Thiên Phong! Kế hoạch có thể thực hiện!”.
…..
Dương Lỗi đi bay ra khỏi đảo, Linh Niệm tỏa ra truyền vào trong nước, cố gắng tìm kiếm đám người công ty Bách Thần.
“Phía đó!”. Dương Lỗi nói với đám thuộc hạ rồi bay về phía mà lão cảm nhận được rung động.
Lơ lửng trên mặt nước, Dương Lỗi cười nói: “La Nhất Quang! Không tính ra gặp mặt ?”.
“Haha! Dương Ngục Chủ! Ngài làm gì ở đây ?”. Tiếng nói vang lên, một Cơ Giáp màu tím bay ra từ dưới nước, lơ lửng trước mặt Dương Lỗi, giáp đầu mở ra. Ngay sau đó xuất hiện thêm bảy Cơ Giáp màu đỏ.
“Câu này phải để bổn tọa hỏi ngươi mới đúng! Người của công ty Bách Thần làm gì tại địa bàn của đảo Thiên Phong ?”. Dương Lỗi cười nói.
La Nhất Quang nhíu máy, nhưng vẫn cười bồi đáp: “Nghe nói cảnh vật xung quanh đảo Thiên Phong nên thơ hữu tình. Tiện đường công ty có kỳ nghỉ phép nên dẫn thuộc hạ đến đây du lịch”.
Dương Lỗi gật gù, đề nghị: “Nếu vậy mời La tổng giám đốc về đảo dùng chén trà thơm, tránh cho người khác nói bổn tọa không biết tiếp khách”.
Vừa nói khuôn mặt Dương Lỗi vừa tươi cười, nếu không biết chắc sẽ nghĩ hai người là bạn bè lâu năm.
“Xin lỗi Dương Ngục Chủ! Chúng tôi dự định đốt lửa dựng trại ngoài biển, ngắm nhìn san hô và các loài động vật phía dưới. Chi bằng Dương huynh đệ cùng các vị Phó Ngục ở lại tận hưởng cùng bọn tôi ? Há chẳng phải quá tốt”. La Nhất Quang tươi cười, gã đương nhiên chẳng tin lời nói ma quỷ của Dương Lỗi, nếu may mắn thì trong trà chắc sẽ được bỏ một loại độc dược.
“Rượu mời không uống, La huynh đệ muốn uống rượu phạt chăng ?”. Dương Lỗi lập tức sầm mặt. Linh Luân sau lưng gã hiện ra.
La Nhất Quang vẫn cười, sau đó đóng lại giáp đầu. Trên mắt phát sáng.
Tiên hạ thủ vi cường. La Nhất Quang nháy mắt động thủ. Cơ Giáp rút ra một thanh đao năng lượng, chém thẳng về phía Dương Lỗi.
“Đệ Lục Luân - Trảm Tận Thiên Hạ!”.
Thanh đao màu tím nhanh như một tia chớp cắt tới, khí thế trên thân La Nhất Quang tăng lên dữ dội. Ngay sau đó bên tay còn lại của Cơ Giáp xuất hiện một khẩu súng ngắn, một chùm đạn sáu viên đột ngột rời nòng phun ra.
Dương Lỗi né qua bên cạnh, Linh Luân sau lưng xuất hiện, cơ thể dần hóa thành người sói.
“Chỉ có kẻ yếu mới sử dụng Cơ Giáp”. Dương Lỗi khinh thường nói, sau đó thân hình lóe lên, dễ dàng tránh được từng nhát chém của Nhất Quang.
Trảm Tận Thiên Hạ dường như liên miên bất tuyệt, thanh đao năng lượng cắt tới như những cơn sóng mãi mãi không dừng. Dù không muốn nhưng Dương Lỗi cũng chỉ có thể bị động né tránh, tinh thần còn không ngừng tập trung về phía khẩu súng, sợ rằng đạn có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Xung quanh sáu gã Ngục Phó và các Cơ Giáp đỏ cũng đã loạn chiến thành một đoàn.
Nhất thời bên phía Dương Lỗi bị áp chế bởi những thứ v·ũ k·hí tối tân của công ty Bách Thần, tất cả chỉ lo né tránh chứ không hề phản công.
Cả Dương Lỗi và La Nhất Quang đều hiểu. Cơ Giáp là một thứ rất tốt để sử dụng nhưng kèm theo đó thì Linh Lực cũng tiêu hao theo cấp số nhân, nếu như bên phía công ty Bách Thần không mau chóng kết thúc cuộc chiến thì kẻ thua nhất định là họ.
“Đệ Ngũ Luân - Cuồng Đao!”. La Nhất Quang hét lên, từ bộ giáp tím bừng lên màu đỏ, máu trong cơ thể gã sôi sục đến b·ốc k·hói. Tốc độ vung kiếm của gã ngày càng nhanh, lực càng ngày càng lớn.
“Đệ Tam Luân - Ảo Ảnh Phân Thân”. Dương Lỗi đột nhiên biến thành ba người giống y hệt nhau, mỗi người tách ra một hướng.
Phía trong Cơ Giáp, La Nhất Quang nở một nụ cười rồi sử dụng chế độ dò tìm mới nhất.
Gã đã phát hiện Dương Lỗi thực sự ở đâu nhưng vờ như chém vào người phía bên phải.
“Xoẹt!”. Hư ảnh Dương Lỗi bị cắt làm đôi nhưng ngay lập tức cạnh bản tôn lại xuất hiện thêm một người nữa, cả ba đồng thời chia làm ba hướng.
La Nhất Quang dừng lại, nắm chặt thanh đao, trầm giọng nói: “Khốn nạn!”.
“Haha, La lão đệ, chịu thua đi còn cố gắng làm gì!”. Dương Lỗi nói.
La Nhất Quang dường như không tin, gã loạn xạ đuổi theo thân ảnh phía trước rồi chém nó thành hai nửa. Sau đó ngựa không dừng vó chuyển sang thân ảnh kế tiếp.
Lần nào La Nhất Quang cũng chém hụt nhưng lao lên hết lần này đến lần khác không biết mệt. Dương Lỗi bên cạnh nửa cà khịa nửa khinh thường.
Đến lần thứ mười ba, La Nhất Quang lao đến thân ảnh chính giữa, sau đó hô lên: “Đệ Lục Luân - Trảm Tận Thiên Hạ”.
Dương Lỗi còn không thèm điều khiển phân thân của mình né tránh, gã mỉm cười nghĩ xem tiếp theo sẽ dùng câu gì để khích tướng La Nhất Quang.
Đúng vào lúc này, thân ảnh La Nhất Quang đột nhiên biến mất. Sau đó bên tai Dương Lỗi đột ngột vang lên một âm thanh trầm thấp :”Đệ Thất Luân - Di Hình Hoán Ảnh”.
Tiếp theo sau đó ngực Dương Lỗi đột nhiên đau nhói, nóng rực. Một thanh đao màu tím đâm từ phía sau xuyên thủng tim. Thần tình lão cứng lại, vẻ ngạc nhiên còn đọng lại trên mặt. Lão dùng tay sờ lên ngực, máu ướt đẫm.
La Nhất Quang khinh bỉ liếc nhìn, sau đó đoạt lấy Nhân Trữ Vật của Dương Lỗi, kế tiếp gã lao về chiến trường còn lại.
Không có ai chú ý rằng t·hi t·hể to lớn của Dương Lỗi sau khi r·ơi x·uống b·iển đột nhiên khô quắt lại, biến thành bụi mịn, chỉ để lại một đám máu đỏ tươi cùng những Linh Luân của gã, chúng xuyên qua nước biển bay về phía Thiên Phong Lao Ngục.
…..
Thổ Lao.
Cá Sấu cùng Đồ Tể lao như điên về phía Kim Lao, sau lưng vang lên từng tiếng hét thảm thiết, chỉ trong vài phút đồng hồ toàn bộ tù nhân đều đã bị biến thành Ma Nô với tốc độ khủng kh·iếp của Ninh Lan, cường giả Linh Tôn.
Mắt thấy đã trốn không thoát, Cá Sấu lấy ra Thần Lệnh từ bên trong Nhẫn Trữ Vật, sau đó dùng sức buộc chặt nó vào bên hông mình.
“Đồ Tể! Rất vui được quen biết mày!”. Cá Sấu cười thảm nói sau đó nhìn thân ảnh bên cạnh.
Đồ Tể không phải là người biết thể hiện tình cảm, gã gật đầu đáp: “Yên tâm! Sư Phụ sẽ trả thù cho chúng ta”.
Nói dứt câu thì cả hai đột nhiên thứ gì đó kéo lại, trên vai xuất hiện một bàn tay tái xanh.
“A!!!!!!”.
…..
“Ting! Đồ đệ Phan Quốc Việt, đồ đệ Nguyễn Hữu Phong, đồ đệ Nguyễn Văn Dương biến thành Ma Nô!”.
“Ting! Đồ đệ Đỉnh Sơn t·ử t·rận!”.
“Ting! Lời Thề Tâm Huyết thất bại! Đạo sẽ giáng xuống trừng phạt!”.
Liên tiếp âm thanh vang lên bên tai Tiếu Thiên, cậu lặng người nhìn tràng cảnh trước mắt. Chỉ mấy phút trước, Huyền Kim trong khi t·ấn c·ông Độc Cô Kiếm không cẩn thận dẫm c·hết Đỉnh Sơn.
Người thanh niên thông minh tuyệt đỉnh với khuôn mặt cương nghị nay cũng chỉ còn là một đống thịt nát.
Thiên không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Ban đầu khi cậu trùng sinh ở thế giới này mang theo rất nhiều hùng tâm tráng chí và cả thái độ cợt nhả bởi vì sự tồn tại của Hệ Thống. Cậu đã muốn giải thoát tất cả mọi người, ngay sau đó đường đường chính chính kéo sập Thiên Phong Lao Ngục.
Tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, cuộc sống quả thực không giống như những gì Thiên đã từng nghĩ. Ban đầu cậu tưởng như đã b·ị đ·ánh tỉnh bởi sự tồn tại của Lâm Tiếu Thiên, nhưng phải đến hôm nay cậu mới biết bản thân mình ngây thơ đến mức độ nào.
Tiếu Thiên là người làm thầy, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là đứng nhìn thuộc hạ cùng các học trò ra sức chiến đấu, ngay cả khi bọn họ c·hết đi cậu cũng không thể cứu giúp.
Trong một thế giới cường giả vi tôn như Thần Luân Đại Lục, tội lỗi duy nhất của Tiếu Thiên là cậu quá yếu đuối.
Thiên cắn nát môi mình lúc nào không biết, máu tươi tràn ra làm cậu thanh tỉnh lại đôi chút.
“Hệ Thống! Đạo có đủ sức đánh tan nhà tù này hay không ?”.
Tiếu Thiên hỏi, tinh thần cậu hiện tại cảm nhận một áp lực cực kỳ lớn từ trên bầu trời, giống như nó có thể biến cậu thành bụi mịn bất cứ lúc nào.
“Được! Nhưng Ký Chủ cũng sẽ c·hết!”.
“C·hết không đáng sợ! Sống khốn nạn như này mới đáng sợ! Mau đổi Cổng Dịch Chuyển, để Độc Cô Kiếm, Phi Dương, Ấu Ma và Huyễn Lão lập tức rời khỏi chỗ này.
Thiên nói, cậu hiện tại chỉ muốn cứu càng nhiều người càng tốt.
Hệ Thống trầm mặc trong giây lát, sau đó mới nói: “Được!”.