Chương 32: Tuyệt Cảnh.
Tiếu Thiên đã đánh giá quá thấp trận chiến này.
Kỳ Mãnh sau khi mất đi sự trợ giúp của Phượng Tiên ngược lại bị đám người Đỉnh Sơn áp chế, mặc dù không sợ đau không s·ợ c·hết nhưng chỉ một mình cũng khó chống lại.
Từng dòng Kim Thủy dưới chân Kỳ Mãnh tràn lên, thứ chất lỏng có màu bạc như được nung chảy từ kim loại mang theo nhiệt độ rất cao, sau đó có thể biến thành những con sóng bao phủ xuống đám người.
Đỉnh Sơn đứng đằng trước, hiện tại đã biến thành Hắc Hổ cao ba mét, trên đầu xuất hiện Thần Thủ Linh ba đầu sáu tay của anh ta.
Mắt thấy Kim Thủy bay tới, Đỉnh Sơn hét lớn: “Đệ Tứ Luân - Hắc Hổ Thuẫn” ngay lập tức Thần Thủ Linh ba đầu vung vẩy sáu cánh tay, ba cái đầu thay nhau gào thét, sau đó ba tấm lá chắn màu đen xuất hiện, dễ dàng chống lại Kim Thủy của Kỳ Mãnh.
“Tấn công!”. Đỉnh Sơn hét lên.
“Đệ Nhất Luân - Binh Thư”. Trên tay Anh Vũ xuất hiện một cuốn binh thư màu nâu, từng trang sách được mở ra. Ngay sau đó những trang giấy bay ra khỏi sách, trên không trung hóa thành những chiến binh bằng giấy với v·ũ k·hí đầy đủ.
“Đệ Tam Luân - Nhất Niệm Thành Binh!”. Cậu ta nói rồi bắt đầu ra lệnh cho chín mươi chín Thư Binh cầm kiếm bay tới t·ấn c·ông Kỳ Mãnh.
Bên cạnh, Chính Thái thuận thế tế ra Linh Luân, chỉ thấy một vị Thiên Sứ sáu cánh hiện ra trên bầu trời, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt từ bi thánh thiện, trên tay cầm Thiên Sứ Kiếm.
Sáu cái cánh vỗ nhẹ, Thiên Sứ Kiếm được giơ lên cao. Từ bầu trời bắt đầu trút xuống rất nhiều ánh sáng thần thánh chiếu lên cơ thể gần hư thối của Kỳ Mãnh.
Mấy người còn lại cũng xử ra rất nhiều chiêu thức, hàng trăm Linh Luân đủ màu sắc phát sáng rực rỡ.
“Ngaoooooo!”. Kỳ Mãnh lúc này đột nhiên gầm lên, hai con ngươi đen ngòm của nó lóe lên chút ánh sáng.
Tiếng gầm vừa dứt cũng là lúc làn sóng Kim Thủy đột ngột biến mất, ngay sau đó chỉ thấy cơ thể của Kỳ Mãnh như phồng ra như một quả bong bóng được thổi hơi, tiếp theo nó bay lên, chủ động tiếp xúc với chiêu thức của mọi người.
“Nguy to! Mau thu chiêu!”. Đỉnh Sơn nháy mắt nhận ra được khác lạ, cậu ta vội hét lên cảnh báo nhưng tất cả đã muộn.
Tia sáng của Thiên Sứ, ngọn giáo của Binh Thư vừa hay chạm vào cơ thể Kỳ Mãnh.
“Hắc Hổ Thuẫn!”. Đỉnh Sơn gầm lớn, ba cái thuẫn lần nữa xoay tròn.
“Ầm!”. Âm thanh của một quả bom to lớn vang lên, chấn động làm mọi người mất đi thính giác tạm thời và ngã ra mặt đất.
Ba tấm lá chắn của Đỉnh Sơn nháy mắt vỡ tan tành, áp lực càn quét đất đá xung quanh bay lên, những người đứng gần đều văng ngược trở lại, đồng thời phun ra những ngụm máu lớn, trên cơ thể bị những mảnh vỡ từ Kỳ Mãnh bắn vào, cắt ra từng v·ết t·hương rướm máu.
Dị biến vẫn chưa hề kết thúc, tại trung tâm v·ụ n·ổ xuất hiện những làn khói đen, ngay sau đó biến thành từng khuôn mặt lớn, giương nanh, mở cái mồm to như chậu máu nhìn về những người đối diện.
Đỉnh Sơn rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra xối xả, bên cạnh là Anh Vũ và Chính Thái đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh.
Gã ngẩng đầu lên, phát hiện mấy gương mặt quỷ dị đang nhìn mình.
“Đậu xanh!”. Tiếng chửi vừa dứt, Đỉnh Sơn chỉ cảm thấy một làn khói đen lập tức bay về phía mình. Cậu ta vội vàng dùng Thần Thủ Linh để ngăn cản.
Thân ảnh ba đầu sáu tay lập tức bay lên, chắn phía trước Ma Hồn, sáu cái Linh Luân xoay tròn trên những cánh tay, sau đó đập về phía làn khói.
Ma Hồn nở một nụ cười quỷ dị, sau đó như vô hình vô chất xuyên qua Thần Thủ Linh.
Nó dễ dàng bay tới, mượn một v·ết t·hương nhỏ trên tay Đỉnh Sơn rồi nhập vào cơ thể cậu, nương theo dòng máu đỏ tươi, Ma Hồn chui vào bên trong Linh Đài.
Đỉnh Sơn vội thực hiện nội thị, Linh Niệm bùng lên muốn tống khứ Ma Hồn ra khỏi cơ thể.
Đáng tiếc cậu không phải Linh Thánh. Chỉ một cái nháy mắt, Đỉnh Sơn cảm giác cơ thể đã không còn thuộc về mình, Linh Hồn cậu ta bị xiềng xích bao phủ, cột chặt ném vào một góc trong Linh Đài.
Thần Thủ Linh bên ngoài lập tức biến mất. Sáu cái Linh Luân sau lưng Đỉnh Sơn đột ngột cắt đứt liên hệ cùng cậu, sau đó chìm xuống dưới mặt đất.
“Không! Sư phụ! Cứu con với!”. Đỉnh Sơn gào thét trong vô vọng, tầm nhìn vẫn là của cậu, cơ thể vẫn là của cậu nhưng cậu đã không còn điều khiển được nó.
…..
Đỉnh Sơn hai mắt biến thành màu đen, bên cạnh những đồng đội xưa cũ tất cả đều đã bị Ma Hồn khống chế. Bọn chúng đồng thời đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Kiếm, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị.
“Ting! Chủ Ký Sinh! Năm mươi người đồ đệ đều đã bị Ma Hồn khống chế! Mau rút lui thôi!”.
Hệ Thống lên tiếng, giọng nó hiện tại không còn băng lãnh, lạnh lùng mà đã có chút lo lắng.
Tiếu Thiên liếc mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó cậu đau lòng phát hiện tất cả đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Không ngờ chỉ với một xác c·hết đã có thể bắt được năm mươi người đệ tử của cậu.
“Cá Sấu! Tín hiệu bắt được hay chưa ?”.
Cá Sấu đứng cạnh Tiếu Thiên, mồ hôi đầy đầu xoay xở cái Thần Lệnh cầm trong tay. Thiên Phong Lao Ngục dường như được bao phủ bởi một tầng sát khí kỳ quái, tín hiệu không thể lập tức xuyên ra ngoài.
“Được rồi! Thôi bỏ đi! Chúng ta rút lui tìm cách khác”.
Tiếu Thiên thở dài, sau đó hét lớn, ba Linh Tôn và đám người được cứu lập tức quay về phía cậu. Chỉ có một mình Độc Cô Kiếm vẫn còn chìm trong vòng vây của lũ Ma Nô.
“Các ngươi đi trước! Lên tầng ba sau đó Cá Sấu lập tức đóng cửa lại. Ta sẽ cố gắng cứu Độc Cô Kiếm!”. Tiếu Thiên lạnh lùng ra lệnh.
“Nhưng … Sư phụ ngài …”. Cá Sấu hơi chần chừ.
“Đi ngay! Lập tức!”. Thiên nói, số lượng càng đông càng khó kiểm soát, ngược lại ít người có khả năng thắng hơn.
Sau tất cả Thiên cũng không thể bỏ được đám đồ đệ mình mới nhận cùng với Độc Cô Kiếm.
“Vâng! Sư phụ bảo trọng!”. Cá Sấu nhìn gương mặt quyết tâm của sư phụ cũng không hề khuyên nữa, gã lập tức xoay người, Đồ Tể và mọi người lập tức đi theo.
“Cá Sấu! Nhớ tìm cách truyền chuyện trong này ra ngoài!”.
Tiếu Thiên nói vọng một câu, Cá Sấu cắn răng gật đầu thật mạnh.
…..
“Hệ Thống! Trong ba cửa hàng có đồ vật nào thích hợp với tình hình hiện tại hay không ?”.
Tiếu Thiên lên tiếng, thứ duy nhất để cậu có gan ở lại đây chính là Hệ Thống.
“Ký Chủ điểm danh vọng đã lên đến 10.087.245 điểm, có ba món thích hợp đề cử. Thứ nhất là Lệnh Bài Triệu Hồi với mười triệu điểm, Cổng Dịch Chuyển với tám triệu điểm, kèm theo là Phong Ấn Trận với ba triệu điểm”.
“Khoan đã! Không có cái nào có thể cứu được Độc Cô Kiếm hay sao ? Còn đám đệ tử ?”.
“Đúng! Ký Chủ dù sao vẫn còn quá yếu! Cổng Dịch Chuyển để giúp mười sinh linh chạy ra ngoài, bất quản không gian hay trận pháp, còn Phong Ấn Trận có thể bảo đảm khóa lại không gian cùng các sinh linh với thời gian ba ngày, dĩ nhiên ngay cả Chủ Ký Sinh cũng sẽ bị khóa cứng”. Hệ Thống giải thích, nó cũng bó tay với trường hợp này.
“Có cách nào giúp cho ba Linh Tôn lại đột phá thêm một cấp hay không ? Đến Linh Đế chẳng hạn ?”.
Hệ Thống thở dài, đáp: “Có thì có nhưng Ký Chủ chưa đủ điểm tích lũy, ngoài ra tỉ lệ thất bại cao hơn tỉ lệ thành công. Mà dù sao cậu nghĩ bọn chúng sẽ tạo điều kiện cho ba Linh Tôn đột phá ?”.
Tiếu Thiên cắn răng, dù cho cách nào cũng không phải biện pháp tối ưu ở thời điểm hiện tại.
“Giúp Độc Cô Kiếm một tay!”.
Tình hình chiến sự phía trước càng ngày càng khó khăn với Độc Cô Kiếm, dù rằng đám học trò đã biến thành Ma Nô không tiếp tục sử dụng Linh Luân nhưng lại thắng ở số lượng lớn, thêm nữa là Độc Cô Kiếm không quá quyết đoán trong việc kết liễu bọn họ.
Ba Linh Tôn tuân lệnh, sau đó Phi Dương nhảy tới giúp đỡ Độc Cô Kiếm, còn Huyễn Lão và Ấu Ma vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Phượng Tiên và Bạch Vân vẫn đang lơ lửng trên trời.
…..
Ngao Ngao bay trên trời, mở mồm phun Long Tức về phía Độc Cô Kiếm, bất quản khả năng có thể dính trúng đồng đội.
Độc Cô Kiếm phía dưới, thân ảnh lấp lóe né tránh trong đám người, sau lưng sáu cái Linh Luân màu tím sáng rực rỡ. Đúng lúc muốn chém đôi Long Tức của Ngao Ngao như mọi lần thì Phi Dương đã xuất hiện.
“Nhất Luân - Tà Dương”. Thanh Phi Dương Kiếm màu vàng đã xuất hiện trên tay gã, kiếm khí vọt lên cao, dễ dàng chém đôi Long Tức.
Phi Dương mặc kệ Ngao Ngao vẫn còn đang bất ngờ. Khẽ dẫm lên đầu Huyền Kim rồi mượn lực nhảy lên.
Kiếm khí như thực sự biến thành một vầng tà dương to lớn, chém về phía một bên cánh của Ngao Ngao.
Trong trời đất chỉ còn duy nhất một màu vàng rực rỡ.
“Grrao!!!!”. Ngao Ngao hét lên, nó không kịp né chiêu, cả cơ thể to lớn chao liệng mất khống chế rơi xuống mặt đất. Cái cánh bên phải của nó bị Phi Dương chém rụng, từ trên trời tạo thành một màn mưa máu rơi xuống.
“Ầm!”. Ngao Ngao cắm đầu lên đất, trong đôi u ám như không có chút cảm xúc nào. Nó lập tức vươn mình đứng dậy, sau đó tự phun lửa đốt cháy v·ết t·hương để ngăn chảy máu.
“Huhu! Chủ nhân! Đau quá!”.
Tiếu Thiên đau lòng khi nghe tiếng truyền âm của Ngao Ngao nhưng biết đó là điều cần thiết. Cậu quay sang nói với hai Linh Tôn: “Đánh đi! Cũng không cần lo lắng cho tôi!”.
“Vâng!”.
Huyễn Lão và Ấu Ma đồng thời đáp ứng, sau đó hai người từ từ bay lên trời, Linh Luân sau lưng thoáng hiện.
…..
Thổ Lao.
Cá Sấu trầm mặc đứng ở cánh cửa dịch chuyển, Đồ Tể đứng sau lưng khuôn mặt cũng như trái mướp đắng.
Gã không biết có thực sự nên đóng cửa theo lời sư phụ hay không. Nếu đóng, sư phụ làm thế nào để ra ngoài ?
Trong lúc phân vân không biết làm sao, đột nhiên từ trong đám tù nhân vang lên một tiếng hét to.
Cá Sấu cùng Đồ Tể quay đầu.
Một bóng hình mặc giáp đỏ từ từ bước tới, áp lực khủng kh·iếp tỏa ra, hai ánh mắt bao phủ bởi một màu đen u ám.
Bóng người đó nhìn đoàn người phía trước mặt, sau đó nở một nụ cười kỳ dị.
“Khặc! Khặc! Khặc!”.
Tiếng cười ghê rợn vang vọng lao ngục tầng thứ ba.