Chương 31: Ma Nô.
“Chủ nhân! Chuyện gì xảy ra ?”. Phi Dương hỏi.
Tiếu Thiên không đáp, mà lập tức quay sang hỏi Ninh Lan: “Bây giờ cô có hai sự lựa chọn. Một là theo tôi làm thuộc hạ, hai tôi sẽ tiễn cô lên đường”.
Thời gian hiện tại rất gấp, Tiếu Thiên không muốn dây dưa thêm với Ninh Lan.
Ninh Lan trầm mặc, đường đường là Ngục Chủ, hiện tại lẽ nào phải cúi đầu trước một gã thanh niên.
Lời Thiên vừa dứt, mấy thuộc hạ đã hiểu ý, Linh Luân lập tức xuất hiện. Không khí xung quanh như chùng xuống.
“Được rồi! Giết cô ta!”. Tiếu Thiên lạnh lùng ra lệnh, đối với cậu Ninh Lan hiện tại là một biến số rất lớn, nếu không lợi dụng được thì tốt nhất nên tiêu diệt.
“Tuân lệnh!”. Cả ba Linh Tôn đáp lời.
“Khoan đã!”. Ninh Lan vội hét lớn.
“Tôi có thể trao đổi một bí mật để đổi lấy mạng sống của mình hay không ?”.
Tiếu Thiên ngẫm nghĩ, hơi cân nhắc rồi đáp: “Được! Nếu bí mật đó của cô đủ giá trị”.
Ninh Lan hơi thở phào, đoạn cô đánh mắt với Tiếu Thiên, nhoẻn miệng: “Chàng trai! Bí mật này tôi sẽ nói với một mình cậu”. Sau đó cô ta ngoắc tay ra hiệu cho cậu ta đưa đầu tới gần.
Tiếu Thiên mỉm cười, giả vờ không chút đề phòng.
Âm thanh vũ mị của Ninh Lan vang lên bên tai, hơi thở của cô ta phả vào vành tai Tiếu Thiên, cô thì thầm: “Bí mật đó là …”. Chưa dứt lời thì một bên tay Ninh Lan đã sáng lên ánh lửa, cô muốn bắt Tiếu Thiên làm con tin để có thể thoát ra khỏi đây.
Gần trong gang tấc, Ninh Lan đột nhiên thấy Thiên nở một nụ cười khó hiểu.
“Xoẹt!”. Tiếng gió cắt qua, Ninh Lan chỉ thấy cánh tay của mình đau đớn, nụ cười đọng lại trên gương mặt mỹ lệ. Cô bất ngờ đến không kịp làm gì.
Một giây sau đó, cô có cảm nhận rằng đầu mình đang bay lên, ánh mắt của cô như nhìn rõ được ba trăm sáu mươi độ. Cô thấy vẻ mặt bất ngờ của ba tên Linh Tôn vẫn ở đằng xa, cô thấy nụ cười mỉa mai của bọn hắn, cô còn thấy cơ thể mình đã đổ gục xuống đất, một vòi máu bắn ra từ cổ.
Thời gian như đọng lại, Ninh Lan cuối cùng cũng mất đi tri giác.
“Bõm!”. Đầu người rơi thẳng xuống nước, Tiếu Thiên bình tĩnh lấy vạt áo lau đi những v·ết m·áu trên mặt, sau đó không ngại ngùng gì mà ngồi xổm xuống gỡ hai chiếc Nhẫn Trữ Vật trên tay Ninh Lan ra.
“Thế nào ?”. Thiên quay lưng hỏi ba Linh Tôn vẫn còn đang bất ngờ nhìn cậu.
Phi Dương cùng Huyễn Lão lập tức giơ ngón tay cái lên, biểu thị chủ nhân rất vãi chưởng.
Riêng Ấu Ma hơi lẩm bẩm có chút tiếc nuối: “Chủ nhân thiệt tình, người đẹp vậy sao không lấy về dạy dỗ để làm ấm giường!”.
Tiếu Thiên liếc nhìn Ấu Ma, kỳ thực cậu cũng đã có ý tưởng đó nhưng hiện tại không phải lúc.
“Được rồi! Chúng ta xuống tầng bốn. Bọn đồ đệ của ta đang gặp nguy hiểm!”.
Đúng lúc này Phi Dương đột nhiên chỉ tay về phía đầu của Ninh Lan.
“Chủ nhân! Ngài nhìn kìa!”.
Thiên quay đầu lại, chỉ thấy từ thủ cấp của Ninh Lan đột ngột xuất hiện bảy cái Linh Luân, sáu đỏ một tím. Sau đó chúng lóe lên rồi dần chìm xuống mặt nước dưới chân, chỉ nháy mắt đã biến mất không còn.
Chuyện gì xảy ra ? Không phải khi sinh linh c·hết đi, Linh Luân sẽ tan biến rồi tự động trở về Luân Hồi Hải hay sao ?
“Đi thôi!”. Thiên quyết đoán nói, hiện tại khắp nơi đều diễn ra những sự kiện quái dị, chắc chắn Thiên Phong Lao Ngục đang che giấu bí mật nào đó.
…..
Đám người của Thiên vừa đi khỏi, đột nhiên một làn khói đen xuất hiện rồi bay thẳng vào t·hi t·hể của Ninh Lan vẫn đang chìm trong nước.
“Lách cách!”. Âm thanh ghê rợn vang lên, ngay sau đó Ninh Lan dường như sống lại, cơ thể vặn vẹo một chút rồi tự đứng thẳng, bước từng bước đến vị trí thủ cấp của mình.
Ả ta cúi người xuống, một cánh tay còn nguyên vẹn nắm lấy đầu người sau đó đặt trở lại trên cổ. Máu ngừng tuôn, một ít khói đen xuất hiện tại điểm nối, nháy mắt đã làm cho v·ết t·hương khủng kh·iếp dính liền trở lại.
Ninh Lan mở hai mắt, bên trong bao phủ bởi một màu đen u ám quỷ dị.
“Graooo!”. Ả gào lên, âm thanh giống như dã thú rồi bước tới nhặt lại cánh tay đã b·ị c·hém cụt, gắn nó về vị trí cũ.
…..
Đoàn người Tiếu Thiên rất nhanh đã xuống đến Kim Lao, chỉ thấy tình hình trước mắt rất tồi tệ.
Cuộc chiến giữa các Thánh Thú và phe Tiếu Thiên chắc hẳn đã diễn ra một lúc lâu.
Phía trước, một mình Độc Cô Kiếm đánh nhau cùng Ngao Ngao và Huyền Kim, hai bên chỉ có thể kiềm chế lẫn nhau chứ không ai làm gì được ai.
Chỉ thấy từng thanh kiếm được Độc Cô Kiếm triệu hồi, lơ lửng sau lưng rồi vừa t·ấn c·ông Huyền Kim vừa phòng thủ các Trận Pháp được Ngao Ngao lợi dụng.
Một bên khác, Đỉnh Sơn và Anh Vũ đang dẫn đầu năm mươi Linh Hoàng chống đỡ sức t·ấn c·ông mãnh liệt của một con Phượng Hoàng cùng một con Kỳ Lân.
Mộc Hỏa phủ xuống từ trên trời, Kim Thủy dâng lên từ dưới đất. Hai con Thánh Thú liên thủ ăn ý, ép cho phe Đỉnh Sơn chỉ có thể bị động phòng ngự, hết lớp lá chắn này đến lớp lá chắn khác được tạo ra.
Chiến trường còn lại giữa Bạch Vân và Đồ Tể cùng Cá Sấu dẫn theo khoảng bảy trăm người lại đẫm máu khác thường, bởi thực lực cao thấp không đều.
Bạch Vân lợi dụng sự linh hoạt của nó chỉ t·ấn c·ông những người thực lực thấp, né tránh mũi nhọn của những ai từ Linh Tông trở lên. Đã có mấy trăm người bị một mình nó t·ấn c·ông mà phải nằm xuống đất.
“Chủ nhân! Mau chóng tiêu diệt những ai đã bị Bạch Vân cắn!”.
Thiên vừa xuất hiện đã nghe âm thanh của Ngao Ngao. Cậu ngẩn người nhìn về phía chiến trường số lượng đông nhất.
Còn không kịp hỏi lý do vì sao, chỉ thấy những tù nhân bị Bạch Vân cắn phải đang nằm trên đất đột nhiên đứng dậy. Những Linh Luân sau lưng họ phát sáng rồi đồng thời chìm xuống dưới đất. Còn những người đó bỗng nhiên mở mắt ra, bên trong mắt đều là màu đen u ám.
Họ gầm lên dữ dội, sau đó bất kể người nào cũng như phát điên t·ấn c·ông những đồng đội bên cạnh.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Đội quân tạo thành từ những cai tù chưa qua huấn luyện lần nào, mạnh ai nấy chiến nên thông thường sẽ chỉ lo cho bản thân mình trước, tuyệt đối không có bất cứ cái gì mang tên đội hình.
Âm thanh gào thét rên rỉ vang lên, từng người vì không kịp đề phòng đã bị các đồng đội mắt đen cắn trúng.
“Mẹ nó! Huyễn Lão, Ấu Ma! Mau chóng khống chế tình hình!”. Thiên ra lệnh, cậu cảm thấy một màn trước mắt rất quen thuộc. Đó không phải Zombie mà kiếp trước cậu hay xem phim sao ?
“Tuân lệnh!”.
Hai người nói xong lập tức nhảy vào chiến trường.
Sau lưng Huyễn Lão xuất hiện bảy cái Linh Luân thấp nhất là màu xanh lục. Còn của Ấu Ma chỉ là sáu cái nhưng tất cả đều mang màu đỏ.
“Đệ Nhất Luân - Huyễn Cảnh”. Huyễn lão hét lớn, nháy mắt trên đầu lão xuất hiện một ngôi sao sáu cánh, từ cơ thể của lão tỏa ra những rung động kỳ dị.
Chấn động lan ra rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tiếp xúc cùng Ma Nô.
Tiếng gào thét đột ngột im bặt, đám Ma Nô đứng tại chỗ, tròng mắt màu đen như đã mất đi tiêu cự.
Ấu Ma lúc này cũng ra tay, chỉ thấy bà ta niệm chú, một Linh Luân mang hình dáng kỳ lạ sáng lên, thứ đó chỉ là một ký tự “Chú” tỏa ra màu đỏ khác lạ và bốc lên sát khí.
“Đệ Ngũ Luân - Chú”. Ấu Ma hét lớn, mắt nhìn về phía Bạch Vân vẫn đang di chuyển trong đám người.
Những ngón tay gầy guộc của Ấu Ma chuyển động tạo thành các thủ thế kỳ dị. Ba vòng tròn màu đỏ như máu đột ngột xuất hiện trên cơ thể Bạch Vân, nháy mắt đã thít chặt cơ thể của nó.
“Grao!”. Bạch Vân mất đà, ngã chổng vó xuống đất rồi vùng vẫy, trong cổ họng nó vang lên những âm thanh ghê rợn.
Ấu Ma vung tay lên, Bạch Vân bay lên, sau đó dần dần bị hút về phía bà ta.
“Kíu!”. Phượng Tiên nhận ra tình hình phía này, không nói không rằng bỏ lại Kỳ Mãnh lập tức bay về phía Bạch Vân.
Đôi cánh lửa nửa xanh nửa đỏ dang rộng, xé toạc không khí với tốc độ rất lớn.
Phượng Tiên tóm lấy Bạch Vân bằng móng vuốt, dễ dàng giúp nó thoát khỏi “Chú” của Ấu Ma.
“Kíu! Kíu!”. Nó ngẩng đầu kêu lên, những Ma Nô bị Huyễn Lão khống chế được nó gọi tỉnh lại. Sau đó toàn bộ tiếp tục nhảy tới cắn người.
“Cá Sấu! Mau quay lại bắt đầu phát sóng!”. Tiếu Thiên hét lớn, sau đó cầm Thánh Kiếm nhảy tới chiến trường. Cậu quyết định phải cho bên ngoài biết rõ cảnh tượng bên trong Lao Ngục, mọi chuyện diễn ra càng lúc càng bất ngờ.
Cá Sấu nghe thấy tiếng sư phụ, đánh mắt để Đồ Tể yểm hộ sau đó vội chạy ngược về phía sau.
“Tất cả không cần lưu tình! Bất cứ ai đã nhiễm bệnh lập tức tiêu diệt! Hãy chém vào mi tâm của bọn chúng!”. Thiên hét lớn, nhờ vào Thần Nhãn mà cậu đã biết được đám quái vật này là gì.
Tên: Nguyễn Văn Long (Ma Nô).
Cấp: 41 (Linh Sư).
Chú giải: Sinh Linh đang bị Ma Hồn khống chế, không biết sợ, không biết đau. Muốn tiêu diệt phải chém vào Linh Đài ở mi tâm hoặc tìm kiếm cường giả Thánh Cấp giúp đỡ khu trục Ma Hồn ra khỏi cơ thể.
…..
“Phi Dương! Lên! Chém toàn bộ những ai đã nhiễm bệnh! Không cần lo cho tôi!”. Tiếu Thiên quyết định, cậu từng xem rất nhiều bộ phim về đề tài Zombie, cậu thừa biết lúc này nếu mềm lòng sẽ xảy ra hậu quả gì.
“Tuân lệnh!”. Phi Dương lập tức nhảy vào đám người, Phi Dương Kiếm, Linh Luân Bản Mệnh xuất hiện trên tay gã.
“Nhất Luân - Tà Dương!”.
Bóng kiếm thoáng hiện, từng tia kiếm khí chính xác đâm xuyên qua mi tâm của Ma Nô, bọn chúng không thể chống đỡ lại cường giả tựa như Phi Dương nên lập tức đổ gục xuống mặt đất, hai mắt hiện lên chút thanh minh như được giải thoát.
Phi Dương ngựa không dừng bước tiến lên, dễ dàng như hổ vào bầy dê, chỉ nháy mắt đã tiêu diệt hết những người bị nhiễm bệnh.
Bên cạnh Ấu Ma và Huyễn Lão đang chiến đấu cùng Phượng Tiên và Bạch Vân, chỉ trong chốc lát đã áp chế hai con Thánh Thú đến mức không thể không phòng thủ.
Chiến trường tưởng chừng như sắp được phe Tiếu Thiên khống chế trong tay, dị biến lại đột ngột diễn ra.